Diệp Bắc Minh đi qua đó: “Đại sư tỷ, đây là đâu thế?”
Lạc Khuynh Thành sửng sốt: “Em không biết hả?”
Diệp Bắc Minh lắc đầu.
Lạc Khuynh Thành lại càng thêm bất ngờ, cô ấy bèn giải thích cho anh: “Nơi này có tên là long đài. Muốn tiến vào chiến trường Thái Cổ bắt buộc phải đi ngang qua đây!”
“Hóa ra là thế!”
Diệp Bắc Minh bừng tỉnh.
Bỗng nhiên.
Anh nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc.
Con gái của sư phụ Thần Chủ Tuyệt Thế, Nhan Như Ngọc.
Còn có Diệp Tiêu Tiêu của nhà họ Diệp thượng cổ.
Diệp Bắc Minh khá bất ngờ: “Sao bọn họ cũng đến đây thế?”
Hai người họ cũng nhận ra Diệp Bắc Minh.
Lúc này.
“Ba người kia tránh ra cho tôi!”
Sau lưng anh truyền tới một giọng nói lạnh như băng.
Xoạt!
Tất cả mọi người trên long đài đều nhìn sang.
Diệp Bắc Minh, đại sư tỷ và Lạc Vô Tà đều quay đầu lại.
Lấy ba người họ làm trung tâm, phạm vi trăm mét quanh đó đã vắng tanh.
Chỉ còn lại mười mấy thanh niên nam nữ kiêu căng ngạo mạn đang đứng đằng trước.
Một người thanh niên mặc áo lam lạnh giọng, chỉ xuống dưới chân: “Trong vòng trăm mét, cho dù là ai cũng không được tới gần, chúng tôi phải nghỉ ngơi!”
“Đứng ngơ ra đó làm gì? Tránh ra một bên!”
Lạc Vô Tà nổi đóa: “Đây cũng đâu phải nhà các người, dựa vào đâu bắt chúng tôi phải tránh sang một bên chứ?”
“Còn dám cãi à?”
Sắc mặt người thanh niên mặc áo lam trầm xuống, vung tay qua chỗ Lạc Vô Tà: “Chán sống à!”