Rồi lão ta chậm rãi đứng dậy, nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh bằng ánh mắt ác độc như rắn rết.
Ngay sau đó.
Xoạt!
Lão Diệp bỗng chốc xuất hiện ngay trước mặt Diệp Bắc Minh, lão ta chém mạnh trường đao xuống.
Ánh mắt Diệp Bắc Minh đầy kinh hãi: “Tốc độ nhanh thật đó!”
Anh mau chóng dùng Ảnh Thuấn.
Ầm ầm.
Tiếng nổ rung trời vọng vào tai từng người gần như xé rách màng nhĩ của bọn họ.
Ánh mắt lão Diệp hơi ngẩn ngơ.
Trong trung tâm làn khói bụi mờ mịt kia là Diệp Bắc Minh: “Oắt con được lắm, tránh được đòn này của lão phu à? Xem ra không thể xem thường cậu được rồi!”
Diệp Bắc Minh biến sắc: “Tháp nhỏ, tôi có thể bùng nổ giết lão ta ngay được không?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nghĩ ngợi một lát rồi mới nói: “Có thể giết lão ta ngay tức khắc nhưng sẽ rất nguy hiểm!”
“Nghĩa là sao?”
Diệp Bắc Minh nhíu mày.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải thích: “Lão ta đang ở cảnh giới Giới Vương, cho dù là tốc độ, lực lượng, phản ứng hay thủ đoạn đều hơn cậu gấp trăm lần!”
“Cậu bùng nổ sức mạnh tất nhiên là xả chân nguyên trên người ra!”
“Cho dù là long mạch bổ sung thì cũng phải mất một lát mới khôi phục được!”
“Nếu một chiêu không giết chết được lão ta thì cậu sẽ là người chết!”
Sắc mặt Diệp Bắc Minh trở nên tăm tối hơn: “Nói như vậy, tôi chỉ có thể tự dựa vào sức mạnh của mình giết chết lão ta à?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục đáp: “Không phải, trong vòng mười mét bổn tháp phải giết lão ta!”