Đôi mắt ông ta đỏ bừng, nhưng vẫn bị mấy lão già khống chế.
Cuối cùng bị phế bỏ đan điền tại chỗ cùng với vợ mình!
Tô Bỉnh Khôn đỏ mắt lên: "Bố, tại sao bố lại đối xử với con như vậy?"
Mấy trăm người nhà họ Tô bên trong đại sảnh đều khiếp sợ nhìn lão gia!
Mẹ nó đây là tình huống gì vậy?
Tô Trường Phong cười lạnh một tiếng: "Vì cái gì ư? Bởi vì những năm này hai người đã đối phó với gia đình Thanh Ca như thế nào!"
"Thật sự cho rằng lão phu không biết sao?"
"Lão gia, ông không thể làm như thế được!"
"Đúng vậy lão gia, Tô Bỉnh Khôn không có công lao thì cũng có khổ lao!"
"Ông mà làm như vậy, chẳng phải sẽ khiến mọi người thất vọng ư?"
Một vài nguyên lão nhà họ Tô đứng ra, thi nhau phản đối cách làm của Tô Trường Phong.
"Im hết đi cho lão phu!"
Tô Trường Phong hét lớn một tiếng.
Đám người ngậm miệng lại.
Tô Thanh Ca cảm thấy giống như đang nằm mơ: "Ông nội, ông có gì?"
Cô ta biết ông nội đột nhiên đưa ra quyết định này, tuyệt đối không thể là bởi vì Tô Bỉnh Khôn nhằm vào nhà cô ta được!
Nhất định là có nguyên nhân khác!
Tô Trường Phong biết sớm muộn gì mọi người cũng sẽ biết nguyên nhân, dứt khoát nói thẳng ra: "Thanh Ca à, toàn bộ Thanh Huyền Tông đều biết cháu thích Diệp tông chủ!"
"Về phần Diệp tông chủ sao, chắc chắn là cũng có ý với cháu!"