Văn Đàn cất điện thoại, vừa đi được vài bước thì thấy một người đàn ông đang đứng hút thuốc ở hành lang.
Cô không biết là mình say quá nhìn nhầm hay thực sự là anh, theo bản năng gọi: “Thầy Minh?”
Minh Trạc khẽ ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt của cô.
Đôi mắt đen của anh tĩnh lặng không gợn sóng, nhưng Văn Đàn lại cảm thấy một cơn sóng ngầm cuộn trào, khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Cô tỉnh táo hơn một chút, nghiêng đầu, lúng búng nói: “Thầy Minh có việc gì sao?”
Minh Trạc dập tắt điếu thuốc, giọng nói trong trẻo: “Cô có thể giúp tôi quay một đoạn video được không?”
Văn Đàn hỏi: “Video gì ạ?”
“Bạn gái đồng nghiệp tôi là fan của cô, cậu ấy muốn cầu hôn, nên muốn hỏi xem cô có thể giúp quay một video chúc phúc hay không.”
Minh Trạc từ tốn nói tiếp: “Tôi không rõ hình thức cụ thể như thế nào, nếu cô đồng ý, ngày mai tôi sẽ hỏi lại.”
Văn Đàn hiểu ra: “Không cần đâu, tôi biết cách quay.”
Trong giới cũng thường có việc quay video chúc phúc cho đồng nghiệp hoặc nghệ sĩ cùng công ty.
Cô lại hỏi: “Vậy… bạn gái của đồng nghiệp anh tên là gì?”
“Thi Nhã.”
Cái tên này ngày nào Trần Ngôn Chu cũng nhắc đến bên tai Minh Trạc vô số lần, anh đã nhớ rõ từ lâu.
Văn Đàn “ồ” một tiếng: “Có gấp không? Nếu không gấp thì mai tôi quay được không?”
Hiện tại cô đang choáng váng, e rằng sẽ không quay được tốt.
Minh Trạc nhìn cô: “Không gấp.”
Văn Đàn đưa tay chỉ về phía trước: “Vậy tôi về phòng trước đây.”
Minh Trạc “ừ” một tiếng: “Cảm ơn cô.”
“Không cần khách sáo, thầy Minh trước đây cũng đã giúp tôi rất nhiều.”
Nói xong, Văn Đàn gật đầu chào anh rồi vội vã về phòng.
Cô dựa vào cửa, cảm thấy thái dương giật giật từng cơn.
Nghỉ ngơi một lúc, Văn Đàn mới đi vào phòng tắm, đồng thời gọi điện cho Văn Văn, hỏi cô ấy thế nào rồi.
Văn Văn nói: “Em đỡ hơn nhiều rồi, đang đi ăn tối với mọi người trong đoàn. Chị Văn Đàn có muốn ăn gì không, em mang về cho chị?”
“Em cứ ăn đi, về thì nhớ mua cho chị ít thuốc giải rượu.”
“Vâng ạ.”
Văn Đàn cúp máy, đặt điện thoại sang một bên, rồi bật vòi hoa sen.
Tắm xong, cô lau tóc khô một nửa, đang cúi xuống tìm máy sấy tóc thì chuông cửa vang lên.
Văn Đàn nghĩ là Văn Văn đã về, liền quay người ra mở cửa.
Cô mặc một bộ đồ ngủ lụa màu xanh lá cây, làm nổi bật làn da trắng nõn.
Chất liệu lụa không giống như đồ ngủ cotton, có độ rộng rãi và rũ xuống, mà mềm mại ôm sát theo đường cong cơ thể, gần như không có cảm giác vướng víu.
Nếu là bình thường, dù bên ngoài là Văn Văn, cô cũng sẽ khoác thêm một chiếc áo choàng.
Nhưng hôm nay, có lẽ lúc tắm cô đã bị nước vào não, gần như không cần suy nghĩ đã mở cửa.
Văn Đàn vẫn còn đang nói: “Em ăn nhanh vậy…”
Cô ngẩng đầu lên, bắt gặp một đôi mắt đen láy quen thuộc.
Mấy giây sau khi bốn mắt nhìn nhau, cả khuôn mặt Văn Đàn đột nhiên đỏ bừng, bàn tay đang lơ lửng giữa không trung không biết nên đóng cửa trước hay che chỗ nào trước.
Đúng lúc này, tiếng thang máy đến tầng vang lên trong hành lang yên tĩnh.
Tầng này đều là nhân viên đoàn phim, nếu bị người khác nhìn thấy, có nói thế nào cũng không rõ ràng.
Đặc biệt là Chu Kế Quang, chắc chắn lại nói cô giả tạo, thậm chí còn nghĩ cô cố tình ăn mặc như vậy để quyến rũ Minh Trạc.
Văn Đàn không kịp suy nghĩ nhiều, trực tiếp kéo tay Minh Trạc, lôi anh vào trong, rồi đóng sầm cửa lại.
Cô vểnh tai nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, miệng không quên nói: “Xin lỗi thầy Minh, làm phiền anh ở đây hai phút…”
Giọng nói trầm ấm, từ tốn của người đàn ông vang lên: “Là tôi nên xin lỗi.”