Điện Thờ

Chương 34



Mới chỉ một đêm không về, mà cứ như bước vào căn nhà cũ kỹ, trong phòng thoang thoảng mùi mốc khó nhận ra, lẫn với mùi khô khốc của cát vệ sinh mèo. 

Mèo con meo meo lăn tới, cọ cọ vào ống quần của Nguyễn Nguyễn, ngẩng khuôn mặt tròn xoe nhìn nàng.

Nàng đặt túi xuống, ngồi xổm xuống trêu mèo một lúc, lại nhìn vào bát thức ăn của chúng, ừm, ăn sạch bong đến nỗi còn sạch hơn cả mặt mèo.

Nguyễn Nguyễn xách túi thức ăn đổ thêm, trong tiếng lạo xạo, muốn gọi điện cho Thi Nhiên.

Rất ngại ngùng mà nói, thật ra trên taxi, thậm chí lúc xuống thang máy, nàng đã muốn gọi rồi, luôn cảm thấy        với Thi Nhiên vẫn còn lời chưa nói  hết, hoặc là hỏi xem Thi Nhiên có gì muốn dặn dò nàng không.

Nguyễn Nguyễn kéo rèm cửa sổ cho nắng chiếu vào, ngồi xuống giường, gửi tin nhắn thoại cho Thi Nhiên.

"Thi Nhiên." Lần này nàng lên tiếng trước, dịu dàng gọi người đối diện

"Ừm?"

"Em đang dọn quần áo, chợt nhớ ra quên hỏi chị, em phải ở mấy ngày nhỉ?" Nguyễn Nguyễn nhỏ giọng nói, ngón tay cào cào ga giường, nhịp tim cào xé cảm xúc. Nàng lại bắt đầu dùng chút tâm cơ với Thi Nhiên rồi, giống như chú mèo con nhẹ nhàng đẩy quả bóng đồ chơi về phía tay Thi Nhiên.

Thi Nhiên duỗi ngón trỏ ấn quả bóng đồ chơi.

"Em khi nào vào đoàn phim?"

"Em phía sau chưa có lịch quay, bởi vì, vẫn chưa đi casting." Nguyễn Nguyễn đáp.

Thi Nhiên ngừng hai giây: "Ở đến khi em vào đoàn."

Nguyễn Nguyễn trong lòng ngọt ngào, lại nói: "Không được."

Nàng nghe thấy tiếng thở của Thi Nhiên, lại rắc thêm một nhúm đường vào tim, nàng chậm rãi giải thích: "Mèo con ở nhà, không có ai chăm sóc. Nếu chỉ vài ngày thì em có thể nhờ Mai Mai thêm thức ăn, dọn cát vệ sinh, nhưng cô ấy cũng rất bận, hơn nữa, nếu em cứ không ở nhà, mèo con sẽ nhớ em."

Giọng nói càng lúc càng nhỏ, mèo con sẽ nhớ, còn người thì sao?

Thi Nhiên không đáp, Nguyễn Nguyễn nhỏ nhẹ tìm cách: "Nếu chị có thể ở cùng mèo con, mà khách sạn lại là loại hình thân thiện với thú cưng, thì em có thể..."

"Khách sạn không phải loại hình thân thiện với thú cưng." Thi Nhiên nói.

"Ồ." Nguyễn Nguyễn mím môi. Thi Nhiên không nói gì, yên lặng chờ nàng, Nguyễn Nguyễn lại như nghe thấy Thi Nhiên đang nói: "Sau đó thì sao?"

Em sẽ chọn về nhà với mèo con, hay là lựa chọn khác? Em sẽ vì mèo con, cho người ở khách sạn kia, mấy ngày thời gian?

Chỉ cần tưởng tượng thôi, cũng khiến Nguyễn Nguyễn tê rần cả eo.

"Ừm..." Nguyễn Nguyễn liếm môi, "Phim của chị còn phải quay mấy tháng nữa, cứ ở khách sạn mãi, có phải rất đắt không?"

"Sao vậy?"

Nguyễn Nguyễn chẳng hiểu sao lại nói: "Chị có biết không, rất nhiều nghệ sĩ đều thuê nhà ở Xuân Phong Loan, khu chung cư đó cũng gần giống khách sạn, nhưng không đắt như vậy."

Nàng nghe thấy Thi Nhiên ho nhẹ một tiếng, rồi hít mũi: "Muốn nói gì?"

Nguyễn Nguyễn đỏ mặt rồi, nàng cũng không biết nữa, muốn Thi Nhiên có một chỗ ở thuận tiện cho mình ra vào hơn sao? Nhưng dựa vào cái gì chứ, cả ekip của Thi Nhiên đều ở Cảnh Duyệt Quốc Tế, dựa vào cái gì mà phải chuyển nhà vì mình, nhất định là hai ngày nay đầu óc choáng váng, mạo phạm rồi.

Thế là nàng vội vàng nhỏ giọng xin lỗi: "Em xin lỗi."

Thi Nhiên lại im lặng một lúc, mới nhẹ nhàng nói: "Chỗ ăn ở của ekip đã ký trong hợp đồng rồi, khách sạn cũng thực sự không phải loại hình thân thiện với thú cưng."

Ừm, Nguyễn Nguyễn biết, nàng yên lặng lắng nghe.

"Nhưng mà," Thi Nhiên ngừng một chút, "tôi có thể biến phòng mình thành loại hình thân thiện với thú cưng."

Bong bóng đang từ từ phồng lên trong lòng Nguyễn Nguyễn "bụp" một tiếng vỡ tan, nàng hạ thấp giọng, vịn vào điện thoại: "Chuyện này, chuyện này..." Có ổn không?

"Trương Nặc Nhiên, tôi đã nói với em rồi, cô ấy ở tầng 12, có mang theo chó."

"Cho nên tôi nghĩ, là có thể trao đổi được, chỉ là trước đây tôi không thích như vậy." Thi Nhiên trước giờ không thích đưa ra yêu cầu đặc biệt, ngay cả chuyên gia dinh dưỡng cũng không mang theo.

"Vậy bây giờ thì sao?" Ánh mắt Nguyễn Nguyễn lay động.

"Tôi thích."

Nguyễn Nguyễn không nhịn được, bật cười, nàng nghe thấy Thi Nhiên cũng cười một tiếng, hơi thở rất mơ hồ, khiến người ta muốn nghe thêm nữa.

Nàng đang nghĩ, chẳng trách người ta đều thích được thiên vị, thích làm người được bật đèn xanh, thích làm kẻ nằm ngoài quy tắc. Bởi vì cuộc sống luôn nói với chúng ta rằng, chỗ này có vấn đề, chỗ kia có vấn đề, nếu có một người nói với bạn rằng, đây không phải vấn đề, kia cũng không phải vấn đề, thật sự quá dễ khiến người ta chìm đắm, cũng quá khó để kháng cự.

Trong ống nghe truyền đến giọng nói trầm thấp lạnh nhạt của Thi Nhiên: "Em cười lên rất đẹp."

Khá đột ngột, tim Nguyễn Nguyễn lỡ một nhịp, vô thức dịu giọng: "Chị cũng đâu nhìn thấy."

Họ đang gọi điện thoại, không phải sao?

Thi Nhiên không phản bác, chỉ nói: "Ý là cười nhiều lên."

"Ò."

Nguyễn Nguyễn cảm thấy mình đã thua trong cuộc thăm dò này, bởi vì Thi Nhiên... hoàn toàn để nàng thắng.

Nàng không chần chừ, lập tức lấy vali ra sắp xếp hành lý, quần áo thay giặt, tài liệu, đồ dưỡng da được phân loại rõ ràng, còn chừa một khoảng nhỏ để đựng đồ dùng cho thú cưng, sau đó đeo hai chiếc túi đựng mèo, một trước một sau, giống như về quê thăm người thân mà trở lại Cảnh Duyệt Quốc Tế. Nàng đã có thể tự quẹt thẻ lên lầu, không cần người đón nữa.

Trước khi đi, nàng gửi tin nhắn cho Ngô Mai, nói là đi công tác mấy ngày, không nói rõ cụ thể, mèo con đã gửi đến nhà bạn rồi, bảo Mai Mai đừng lo lắng, cuối cùng nàng nhìn về phía bàn thờ bị lạnh nhạt trong phòng ăn, châm một nén nhang, thành kính cắm lên.

Mọi việc suôn sẻ.

Phòng suite trên tầng cao nhất của Cảnh Duyệt Quốc Tế từng là một trong những tác phẩm tâm đắc nhất của đội ngũ thiết kế, ngay cả kích thước khung tranh treo tường cũng được đo đạc tỉ mỉ, đèn bàn dưới bức tranh cũng là tác phẩm của bậc thầy, chao đèn màu đen thanh lịch treo những viên pha lê lấp lánh, mà lúc này, chú mèo hoang nhỏ đang vươn móng vuốt chạm vào nó, coi nó như cuộn len lạnh lẽo.

Nguyễn Nguyễn vội vàng bế nó xuống, sợ nó làm hỏng.

Thi Nhiên lại chẳng để tâm, ung dung vắt chéo chân lướt điện thoại, có chú mèo con nhảy lên ghế sô pha, dụi vào chân cô, cô thuận tay ôm lấy đầu chú mèo, nhẹ nhàng đẩy nó ngã xuống.

Mèo con rất thích nghịch ngợm như vậy, lật người lại cắn tay cô, cô cứ để mặc nó ôm lấy cắn, nhấn nút ghi âm trả lời tin nhắn cho đạo diễn.

Nguyễn Nguyễn đang treo quần áo liếc nhìn, bị cảnh tượng này chọc cho rối bời.

Đây là cảnh tượng nàng chưa từng nghĩ tới, huống chi chủ nhân còn là Thi Nhiên, có vài thứ cứ vô lý mà đến, khiến người ta chỉ có thể theo bản năng mà chấp nhận, rồi cẩn thận từng li từng tí mà tiêu hóa.

Không còn nghi ngờ gì nữa, nàng và Thi Nhiên đều có hảo cảm với nhau, đều thích ở bên cạnh đối phương, Thi Nhiên thẳng thắn muốn Nguyễn Nguyễn ở cùng cô, Nguyễn Nguyễn cũng vui vẻ vô cùng. Nhưng họ không định nói chuyện về độ sâu đậm của thứ tình cảm này, cũng không vội vàng định nghĩa mối quan hệ giữa hai người.

Chuyện kiểu này Nguyễn Nguyễn đã thấy rất nhiều ở đoàn phim. Có người nhập vai quá sâu, hoặc nói là cuộc sống ở phim trường quá đơn điệu, diễn mãi diễn mãi rồi ở chung một phòng luôn, thậm chí ở phim trường cũng chẳng kiêng dè mà dựa vào nhau, chờ phim quay xong, họ lại trở về cuộc sống của riêng mình, không còn bất kỳ giao điểm nào.

Còn những nhân viên hậu trường khô khan và áp lực kia, có người yêu đương nghiêm túc, có người thì vội vã làm "vợ chồng đoàn phim".

Không ai hỏi tại sao. Với những người này, những người trải nghiệm tình yêu và thù hận như thể cô đọng cả cuộc đời vào từng đoạn một, thì lâu dài và ổn định là một thứ xa xỉ.

Nàng không biết Thi Nhiên nghĩ thế nào, Nguyễn Nguyễn trước giờ luôn dịu ngoan, người khác không nhắc đến, nàng cũng không hỏi.

"Em không mang theo nước hoa à?" Thi Nhiên ngồi trên ghế sô pha, nhìn nàng sắp xếp gần xong.

"Ừm."

"Chẳng phải có mấy loại em rất thích sao?"

"Hi hi." Nguyễn Nguyễn cười, ngồi xuống ghế sô pha nghịch điện thoại. Nàng đã nói lý do với Thi Nhiên rồi, Thi Nhiên cũng biết.

Thi Nhiên bị cách cười hiếm thấy của nàng làm vui vẻ, càng bị lời giải thích mà nàng giấu đi làm vui vẻ hơn, nghiêng người đặt điện thoại lên bàn trà: "Mấy loại của em, tôi không bị dị ứng, sau này không cần phải quá bận tâm đến tôi."

Giọng nói rất dịu dàng, không giống Thi Nhiên lắm.

Nguyễn Nguyễn cũng đặt điện thoại xuống: "Nhưng em không biết rốt cuộc chị bị dị ứng với thành phần nào, nhỡ đâu lần trước chỉ là chưa tiếp xúc, hoặc là liều lượng ít hơn, em vẫn sẽ lo lắng."

Nửa câu sau giống như đang tự nói, nói hơi nhanh.

"Tôi biết." Thi Nhiên chớp mắt, nhìn bàn trà, vẻ mặt nhạt nhẽo như nước sôi để nguội.

Nguyễn Nguyễn nghiêng đầu nhìn cô.

"Không có thành phần nào cả, là tác dụng tâm lý." Thi Nhiên thản nhiên nói.

Cô vắt chéo chân, mũi chân khẽ nhúc nhích, đưa tay vén tóc rủ xuống ra sau vai, rồi mới giải thích bằng giọng điệu xa cách.

"Hồi nhỏ, bố tôi luôn ngoại tình, trên quần áo có mùi nước hoa khác nhau, mẹ tôi khi đó rất bất an, ngửi thấy mùi lạ là phát điên."

"Có lần mẹ nhất quyết bắt bố tôi về nhà, bố tôi không muốn, mẹ đưa hạt dẻ đã bóc vỏ cho tôi ăn, rồi gọi điện thoại cho bà nội."

"Tôi bị dị ứng hạt dẻ." Thi Nhiên nói.

Cô vẫn còn nhớ lúc đó mẹ cô vừa nắm lấy cổ tay cô xác nhận xem cô có an toàn không, vừa gào thét mắng bố cô vô trách nhiệm, là đồ tồi.

Rồi sau đó lục tung đồ đạc, tìm thuốc dị ứng cho cô uống.

Tuổi thơ của cô chính là hỗn loạn như vậy, không thể phán đoán được cảm xúc và động cơ của mỗi người, ngay cả tình yêu của cha mẹ, cũng chẳng thể nào tự bào chữa.

Sau đó, cô ngửi thấy mùi nước hoa nồng nặc là bị kích ứng, bác sĩ nói dị ứng thật ra cũng có một phần là do yếu tố tâm lý hoàn toàn, có lẽ cô chính là vậy. Sau này làm nghệ sĩ, ekip rất chú ý, nhưng đó là trong công việc. Trong cuộc sống, ở nơi riêng tư, họ sẽ không vì Thi Nhiên mà không dùng nước hoa, dù sao thì Thi Nhiên lúc thì có phản ứng, lúc thì không. Chỉ có bánh mỳ nhỏ sẽ cất kỹ những chai lọ yêu thích của mình vào tủ.

Mùi hương cơ thể sạch sẽ.

Thi Nhiên thích nàng, thích mỗi lần nàng làm phép trừ, thích "không dùng nước hoa" của nàng, thích "em không muốn nói" của nàng.

Cô nguyện ý để Nguyễn Nguyễn hiểu cô, bắt đầu từ giây phút này.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com