Ánh sáng buổi sớm tràn ngập sân tập bỏ hoang ở vùng ven Konoha. Những tảng đá rêu phong, những thân cây già cỗi, tất cả tạo thành một võ đài thô sơ cho chiến binh trẻ tuổi.
Naruto đứng giữa sân tập, tay siết chặt chuôi kiếm, đôi mắt xanh trong như pha lê ánh lên tia nhìn sắc bén.
Từ khi ngộ ra Iai, cậu biết — chỉ rút kiếm nhanh chưa đủ. Cần phải biến nó thành bản năng, như nhịp tim, như hơi thở.
Vergil, đứng trong tâm trí nhìn cậug học trò của mình.
"Thực chiến và luyện tập," Vergil trầm giọng, "là hai mặt của cùng một lưỡi kiếm. Muốn tiến bộ — ngươi phải rèn luyện đến mức động tác trở thành bản năng, vượt qua cả suy nghĩ."
Naruto gật đầu, không cần thêm lời nào. Cậu hạ thấp trọng tâm, tay phải đặt nhẹ lên chuôi kiếm.
Vút! Một tia sáng lóe lên — phiến đá phía xa rạn nứt, đường cắt mảnh như sợi tơ.
Không dừng lại, Naruto lại trở về tư thế ban đầu, rút kiếm lần thứ hai. Rồi lần thứ ba. Lần thứ tư.
Mỗi lần xuất kiếm, tốc độ và sự sắc bén lại tăng lên một chút. Mồ hôi nhỏ giọt từ cằm xuống đất, nhưng ánh mắt cậu không hề dao động.
Vergil im lặng quan sát, đôi mắt sắc lạnh như mặt hồ đóng băng.
Thời gian trôi qua.
Đến giữa buổi, Naruto quỳ xuống, thở hổn hển. Toàn thân cậu như bị đốt cháy bởi ngọn lửa vô hình của sự mệt mỏi.
Vergil một lần nữa kéo Naruto vào trong không gian phong ấn giọng nói lạnh lùng vang lên:
"Ngươi làm tốt. Nhưng... có một vấn đề."
Naruto ngẩng đầu lên, mồ hôi ướt đẫm trán.
Vergil nhìn thẳng vào cậu, ánh mắt xuyên thấu tận đáy tâm hồn:
"Ngươi có năm nhẫn thuật được Kakashi dạy: Hỏa độn - Hào Hỏa Cầu, Hỏa độn - Phượng Tiên Hỏa Thuật, Thủy độn - Thủy Đạn Thuật, Phong độn - Đại Đột Phá, và Thổ độn - Thổ Lưu Bích."
Anh dừng lại, giọng nói trầm xuống:
"Nhưng thời gian mỗi ngày chỉ có hạn. Nếu cứ chia nhỏ ra để luyện từng nhẫn thuật, cộng thêm kiếm thuật... thì ngươi sẽ không bao giờ đạt đến đỉnh cao. Chưa nói tới việc, cho tới hôm nay ngươi chưa luyện một chút gì về chúng cả."
Naruto cắn chặt răng. Cậu hiểu điều đó hơn ai hết. Mỗi ngày trôi qua, cậu đều cảm nhận rõ thời gian như những hạt cát tuột qua kẽ tay, không sao giữ nổi.
Vergil khẽ nheo mắt.
"Nhẫn giới có một nhẫn thuật," anh nói, "mà chính ngươi sở hữu — nhưng ngươi chưa thực sự hiểu hết tiềm năng của nó."
Naruto chớp mắt.
Vergil vung tay, không khí chấn động, và hình ảnh một Naruto khác hiện ra — giống hệt bản thể.
"Kage Bunshin no Jutsu," Vergil nhấn mạnh từng chữ. "Phân thân thực thể. Khác với Thuật Phân Thân thông thường — mỗi Ảnh Phân Thân là một cơ thể độc lập, có thể chiến đấu, cảm nhận, và học hỏi."
Anh tiến lại gần, giọng nói hạ xuống thành tiếng thì thầm đanh thép:
"Điều kỳ diệu nằm ở chỗ — khi phân thân biến mất, tất cả kinh nghiệm, ký ức mà nó thu thập được... sẽ trở về với bản thể."
Naruto mở lớn mắt, tim đập thình thịch.
Vergil tiếp lời, ánh mắt lóe lên tia sáng sắc bén:
"Hiểu chưa, Naruto? Ngươi có thể nhân đôi, nhân ba, thậm chí nhân mười khả năng học hỏi của mình. Trong cùng một khoảng thời gian — luyện được mười lần, trăm lần, ngàn lần hơn kẻ khác."
Anh xoay người, bóng áo choàng dài bay phấp phới trong ánh sáng xám lạnh.
"Vậy nên... từ hôm nay, đừng phí phạm một giây nào nữa."
Vergil dừng lại, quay đầu, nở một nụ cười nhạt hiếm hoi — lạnh lùng mà kiêu hãnh.
"Ngươi là học trò của ta. Ngươi sẽ vượt qua cả giới hạn của chính mình."
Ra khỏi không gian phong ấn, Naruto siết chặt nắm đấm, ánh mắt bừng cháy.
Trái tim cậu đập loạn — không phải vì sợ hãi, mà vì một sự thôi thúc mãnh liệt chưa từng có: Khát vọng tiến xa hơn, mạnh hơn — vượt trên cả số phận.
Trong gió nhẹ buổi chiều, Naruto đứng thẳng dậy. Cậu kết ấn.
"Taiju Kage Bunshin no Jutsu—!!"
Một loạt phân thân hiện ra, mỗi người cầm kiếm, sẵn sàng lao vào luyện tập.
--------------- Ánh hoàng hôn nhuộm đỏ sân tập hoang vắng. Những phân thân của Naruto không ngừng hiện ra, chiến đấu, luyện tập, rồi tan biến như cánh hoa trong bão tố.
Mỗi khi một phân thân biến mất, một dòng thác dữ dội của ký ức, cảm xúc, kinh nghiệm lao thẳng vào tâm trí Naruto — ào ạt, cuồng bạo như thác lũ.
Vergil khoanh tay đứng cách đó không xa, ánh mắt lạnh lẽo như băng giá vĩnh cửu.
Anh nhìn Naruto — thân thể nhỏ bé kia run rẩy sau mỗi lượt phân thân biến mất, mỗi lần chịu thêm hàng trăm, hàng ngàn mảnh vụn ký ức đâm sâu vào não bộ.
Mồ hôi tuôn như mưa trên khuôn mặt cậu bé. Cơ thể run lên bần bật. Nhưng đôi mắt xanh dương vẫn bừng sáng một cách điên cuồng, rực cháy bằng ý chí bất khuất.
Vergil khẽ nheo mắt.
Anh cảm nhận được rất rõ: lượng chakra trong cơ thể Naruto tiêu hao cực nhanh — nhưng cũng phục hồi lại với tốc độ bất thường.
Thông thường, với cường độ này, một đứa trẻ đồng trang lứa đã ngã quỵ từ lâu, thần kinh rối loạn, thậm chí nguy hiểm đến tính mạng.
Nhưng Naruto — như một ngọn lửa không bao giờ tắt — vẫn đứng đó, vẫn gào thét với số phận.
Giọng nói Vergil vang lên trong tâm trí Naruto như tiếng chuông tử thần:
"Naruto."
Naruto khẽ chấn động, đôi mắt mờ đi vì kiệt sức nhưng vẫn cố gắng nghe.
Vergil lạnh lùng nói tiếp:
"Kage Bunshin no Jutsu — cho phép ngươi phân thân để hỗ trợ khả năng học hỏi. Nhưng đồng thời, nó cũng đẩy tâm trí ngươi vào vực thẳm."
Anh dừng lại, ánh mắt sắc bén như lưỡi gươm chưa tra vỏ.
"Mỗi ký ức, mỗi trải nghiệm từ phân thân tan biến — đều cắm sâu vào tâm trí ngươi như một mũi giáo. Quá nhiều... Quá nhanh... Tâm trí ngươi sẽ bị bào mòn. Suy kiệt. Tan vỡ."
Vergil tiến gần hơn, ánh mắt như xuyên thấu lớp da thịt, nhìn thẳng vào linh hồn Naruto.
"Ngươi sẽ cảm thấy... mất phương hướng. Sẽ nghe thấy những tiếng nói không phải của mình. Sẽ sống lại những thất bại, những đau đớn của từng phân thân — cùng một lúc."
Giọng anh trầm xuống, mang theo một sức nặng khiến cả không khí cũng trở nên đặc quánh:
"Đó là cái giá để đi trên con đường ngươi chọn. Sức mạnh... Luôn phải đánh đổi."
Naruto thở dốc, hai tay chống xuống đất. Trong lòng cậu, một phần nào đó cảm thấy sợ hãi — nhưng phần lớn hơn là lòng kiên định như sắt thép.
Vergil im lặng quan sát thêm một lúc lâu.
Ánh mắt anh dần dần chuyển thành trầm tư.
"Bất thường..." — anh thầm nghĩ.
Không chỉ ý chí. Không chỉ khát vọng.
Mà chính cơ thể của Naruto cũng mang những đặc điểm dị biệt:
Sức phục hồi nhanh chóng gấp nhiều lần người thường.
Khả năng vận chakra dồi dào và bền bỉ như suối nguồn không cạn.