Khi đoàn ninja Konoha trở về từ nhiệm vụ tại Hỏa Quốc Tự, trời vừa hửng sáng. Tòa tháp Hokage vẫn chưa mở cửa tiếp dân, nhưng đèn trong văn phòng tầng cao nhất đã sáng từ lâu.
Naruto dẫn đầu đoàn, theo sau là Yamato, Sai và Hinata – người vừa băng tay phải cho Sora, kẻ hiện đang đi lững thững phía sau, mắt liếc nhìn xung quanh như một chú chồn lạ bị thả vào rừng rậm.
Bước vào văn phòng, Naruto đặt tập hồ sơ lên bàn, đứng thẳng người, dõng dạc:
“Báo cáo hoàn thành nhiệm vụ. Đội của tôi đã đẩy lùi kẻ địch, bảo vệ được vùng núi linh địa và đưa Sora – mục tiêu trọng yếu – trở lại Konoha. Chi tiết báo cáo có trên bàn.”
Không khí trong phòng có vẻ hơi ngột ngạt khi không ai nói gì. Tsunade nhìn xoáy vào Sora vài giây, rồi lặng lẽ đặt bút ký vào tập lệnh:
“Cho phép hắn tạm lưu trú. Trong giám sát đặc biệt của Anbu – người đứng đầu tổ giám sát do Naruto chỉ định.”
“Rõ.”
“Và nếu hắn gây rắc rối…”
“Tôi sẽ tự tay xử lý.”
Tsunade bật cười nhẹ. “Vậy thì xong.”
Sáng hôm sau – Tòa tháp Hokage
ẦM!!
Tiếng động như sấm nổ, cánh cửa văn phòng Hokage gãy nát, một vật thể bay vèo qua hành lang, đập xuyên hai lớp tường đá rồi rơi bịch xuống bồn hoa tầng trệt.
Các nhân viên nhốn nháo ùa ra.
Shizune từ trên lầu hét xuống:
“Sora!? Cậu còn sống không?!”
Từ đống gạch vỡ, một bàn tay nhô lên, giọng rên rỉ phát ra:
“…Tôi mới chỉ hỏi là sao bà ấy ăn gì mà vòng một to thế thôi mà…”
Đám Anbu: “...”
Shizune: “...”
Những người khác: “...”
Ở tầng trên, Tsunade vẫn đang run tay vì tức:
“Tên khốn đó dám bảo ngực ta ‘to do bơm chứ không phải tự nhiên’?!!”
Sai đứng một góc rồi bình luận: “Gã này còn liều hơn mình.”
Naruto ngồi ôm trán bên khung cửa sổ, lẩm bẩm:
“…Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ gặp người ngáo hơn cả Sai…”
Yamato khẽ rùng mình, nhớ lại cú đấm Tsunade tung ra với độ chính xác kinh hoàng và sức phá hủy còn hơn cả Rasengan. Anh chép miệng:
“Bệnh viện chắc lại phải chuẩn bị một phòng riêng cho loại… không có não mà vẫn thở này.”
Tối hôm đó – Bệnh viện Konoha
Sora nằm trong phòng hồi sức đặc biệt. Bó bột toàn thân. Đầu quấn khăn. Một mắt sưng tấy.
Trên bảng ghi bệnh nhân: “Chấn thương do ‘ngã cầu thang’.” (Ghi chú: “Ngã cầu thang” giống Jiraiya-sama)
Naruto bước vào, tay xách túi đồ ăn. Cậu không nói gì, chỉ đặt đồ xuống rồi định quay đi.
Sora cựa mình, giọng yếu ớt:
“Naruto… ngươi không đuổi ta đi sao?”
Naruto đứng lại, không quay đầu:
“Ta đưa ngươi về với mục đích bảo hộ ngươi khỏi bọn hắn, đương nhiên trước khi mối nguy bị loại trừ, ta sẽ không đuổi ngươi đi.”
Sora bật cười, ho sặc sụa, rồi nhăn mặt:
“Hokage dữ dằn thật.”
Naruto gật đầu nhẹ:
“Và từ mai, đừng chọc Tsunade-sama. Bà ấy từng nghiền nát một tảng đá gần ngàn cân bằng một ngón tay.”
“Không đùa nữa đâu…” – Sora lẩm bẩm.
—---------------------- Sáng hôm sau, tại sảnh bệnh viện, Naruto đứng dựa lưng vào cột, bản đồ thành phố cuộn gọn trong tay.
“Đi. Hôm nay ngươi sẽ đi làm quen Konoha. Không phải vì ta thích. Mà vì đó là nhiệm vụ.”