Một ngày dài nữa lại trôi qua tại Học viện Ninja, và khi trở về nhà, Naruto cảm thấy mệt mỏi hơn bao giờ hết. Dù đã cố gắng hết sức, nhưng cậu vẫn không thể làm chủ được chakra của mình. Mỗi khi cậu cố gắng thực hiện các kỹ thuật, chakra cứ như một con sóng dập dềnh, không bao giờ ổn định, khiến mọi thứ trở nên vô nghĩa. Naruto ngồi xuống sàn nhà, tay vuốt mặt, cảm giác thất bại lại một lần nữa ùa về.
Naruto đã luyện tập suốt cả ngày, thử đủ mọi cách để làm chủ chakra, nhưng mỗi khi cậu nghĩ mình đã làm đúng, mọi thứ lại không như mong muốn. Cậu hít một hơi thật sâu, tự nhủ: “Mình phải làm được! Mình không thể để mọi người lại nhìn mình như kẻ thất bại.” Nhưng dù có cố gắng đến đâu, cậu vẫn không thể cảm nhận được sự hòa hợp trong cơ thể mình.
Cảm giác thất vọng ngày càng tăng lên, và Naruto không thể làm gì khác ngoài việc nhìn vào bàn tay mình, lòng đầy sự nghi ngờ và mệt mỏi. Dù cậu đã cố gắng, nhưng chakra cứ mãi không chịu nghe theo ý muốn của cậu.
Trong lúc đó, giọng Vergil lại vang lên trong tâm trí Naruto, lạnh lùng và đầy sự khinh bỉ. “Ngươi thật là một kẻ lạ lùng. Chakra của ngươi không phải là vấn đề. Vấn đề là ngươi không biết cách làm chủ nó.”
Naruto ngẩng đầu lên, thở hổn hển. “Cậu lại nói cái gì vậy?” cậu hỏi, giọng đầy khó chịu. “Tôi đã cố gắng hết sức rồi mà!”
Vergil không hề nhân nhượng, giọng anh thậm chí còn lạnh lùng hơn. “Sức mạnh của ngươi không nằm ở việc cố gắng một cách vô thức. Ngươi phải học cách điều khiển chakra của mình, không phải để nó điều khiển ngươi.”
Naruto quay lại nhìn vào lòng bàn tay mình, cảm giác bực bội dâng lên trong lòng. Cậu không thể phủ nhận rằng lời nói của mà mình nghe được rất có lý. Nhưng làm sao cậu có thể làm được điều đó? Làm sao để kiểm soát được thứ năng lượng mà cậu chưa bao giờ thực sự hiểu rõ?
“Chakra của ngươi có thể giống như một con dòng nước. Ngươi không thể gò bó nó, nhưng cũng không thể để nó tuôn trào một cách vô kiểm soát.” Vergil tiếp tục, giọng anh bình thản nhưng lại chứa đựng sự uy nghiêm khó chối cãi. “Ngươi phải học cách dẫn dắt dòng chảy của nó.”
Naruto cảm thấy có chút lo lắng. “Làm sao tôi có thể dẫn dắt chakra nếu tôi không biết cách nào?” cậu hỏi, cảm giác như mình đang đứng trước một bức tường vô hình không thể vượt qua.
“Hãy tập trung vào cơ thể mình. Cảm nhận từng dòng chakra di chuyển qua người. Ngừng cố gắng ép buộc nó. Chỉ cần cảm nhận và để nó tuôn chảy tự nhiên.” Vergil nói, nhưng có một sự lạnh lùng rõ rệt trong giọng anh, như thể anh đã chờ đợi một người như Naruto học cách này từ lâu rồi.
Naruto hít một hơi thật sâu, nhìn vào tay mình, cố gắng tập trung vào cơ thể. Cậu nhớ lại những lời mà Vergil vừa nói, nhưng thay vì cố gắng ép buộc chakra, cậu bắt đầu làm theo cách khác. Cậu không nghĩ về việc phải làm gì, chỉ đơn giản là cảm nhận. Cảm nhận từng hơi thở, cảm nhận sự di chuyển của chakra trong cơ thể mình.
Một chút động đậy trong Naruto đã xảy ra. Những cảm giác mà trước đây cậu chưa bao giờ chú ý đến bỗng nhiên trở nên rõ ràng. Chakra không phải là thứ phải bị ép buộc, mà là một dòng chảy, như một dòng nước tự do.
Cậu cảm nhận được một sự thay đổi nhỏ nhưng rõ rệt. Những cảm giác đó, dù chỉ là một thoáng qua, đã khiến Naruto có thêm niềm tin vào bản thân. Hơi thở của cậu trở nên đều đặn hơn, tay cậu cũng dần dần bắt đầu cảm thấy ấm áp hơn khi dòng chakra bắt đầu ổn định trong cơ thể. Đó không phải là một sự chuyển động mạnh mẽ như trước đây, mà là một sự kết nối nhẹ nhàng nhưng mạnh mẽ.
“Cảm nhận được rồi, phải không?” Vergil lên tiếng, như thể đã biết trước kết quả. “Ngươi phải học cách duy trì trạng thái này. Đừng để sự lo lắng làm cản trở quá trình này.”
Naruto không nói gì, chỉ cảm nhận dòng chakra đang tuôn chảy trong cơ thể mình. Cậu chưa bao giờ có cảm giác như vậy trước đây, khi mọi thứ không còn rối ren mà trở nên mượt mà hơn. Cảm giác này, nhẹ nhàng nhưng đầy sức mạnh, khiến Naruto có thêm niềm tin rằng mình có thể làm được.
Cậu đứng dậy, dù cơ thể vẫn còn mệt mỏi, nhưng một phần trong lòng Naruto cảm thấy nhẹ nhõm. Vergil có lý. Cậu không phải cố gắng kiểm soát chakra một cách gượng ép, mà phải để nó tuôn chảy tự nhiên. Và dần dần, cậu sẽ học cách làm chủ chính mình.
Naruto mỉm cười, mặc dù vẫn còn chút lo lắng trong lòng, nhưng cảm giác hy vọng đang dâng lên trong cậu. Cậu biết rằng đây chỉ mới là bước đầu tiên trên con đường dài phía trước.
“Mình sẽ làm được...” Naruto thầm nói, tự nhủ với bản thân. “Mình sẽ làm được!”
------------------------------------------
Nhưng ngay khi Naruto cảm thấy như mình đã nắm bắt được điều gì đó, không gian xung quanh cậu lại thay đổi một lần nữa. Lần này, không phải là dòng chakra trong cơ thể, mà là một thứ gì đó khác – một vết rách trong không gian như một lỗ hổng, một thứ gì đó đang kéo cậu vào.
Naruto cảm thấy một cơn lốc xoáy năng lượng mạnh mẽ cuốn lấy mình. Trước khi cậu có thể hiểu chuyện gì đang xảy ra, cậu bị hút vào trong không gian tối tăm, và ngay sau đó, mọi thứ xung quanh cậu biến mất.
Khi Naruto mở mắt, cậu không còn ở trong phòng mình nữa. Cậu đứng giữa một không gian hoàn toàn khác, một không gian trống rỗng và tối tăm. Bóng tối bao trùm khắp mọi nơi, nhưng giữa không gian ấy, một hình bóng rõ ràng dần hiện lên. Đó là một người đàn ông cao ráo, mặc bộ áo choàng xanh lam, với mái tóc bạc và một ánh nhìn sắc bén. Đó chính là Vergil.
Naruto ngạc nhiên, nhìn chằm chằm vào người đối diện.
“Chào mừng ngươi đến không gian phong ấn, Naruto. Đây là nơi linh hồn ta và ngươi có thể gặp nhau mà không bị cản trở.” Vergil nói, giống như thể anh đã chờ đợi khoảnh khắc này từ lâu.
Naruto hoang mang, không biết phải phản ứng thế nào. “Không gian phong ấn? Ông là ai?” cậu hỏi, lùi lại một bước.
Vergil mỉm cười nhạt, không có chút cảm xúc nào trên gương mặt. “Ta là một phần trong ngươi. Ngươi sẽ biết nhiều hơn về ta sau này nếu như ngươi cố gắng. Còn bây giờ, ngươi chưa xứng đáng được biết tên của ta.”
Câu nói của Vergil không hề có sự an ủi hay khích lệ, mà chỉ là sự thật lạnh lùng. Naruto nhận ra rằng, để có thể trở thành ninja vĩ đại, cậu sẽ phải đối mặt với những thử thách mà không ai khác có thể giúp đỡ.
“Bây giờ, ta sẽ dẫn ngươi tới gặp tác nhân chính khiến ngươi không thể kiểm soát được chakra.”
Vergil búng tay một cái, hai người lại biến mất tại chỗ và đến một nơi khác. Trong không gian phong ấn tĩnh lặng và đầy bóng tối, Naruto đang đối diện với Cửu Vĩ, con quái vật khổng lồ với chín chiếc đuôi. Naruto cảm thấy chân tay mình như tê liệt, không thể tiến lên, chỉ có thể đứng yên, nhìn vào đôi mắt đỏ rực của Cửu Vĩ với sự sợ hãi.
“Lại đây, Naruto... Ta sẽ ăn thịt ngươi, đứa trẻ ngốc nghếch.” Cửu Vĩ gầm lên, giọng nó vang vọng trong không gian, nghe như tiếng sấm rền. Những đuôi khổng lồ vung vẩy, cuốn lấy không gian, tạo thành một sức hút mạnh mẽ như muốn kéo Naruto lại gần. Một phần trong Naruto cảm thấy sợ hãi, và cơ thể cậu dường như không thể nhúc nhích.
Naruto lùi lại một bước, cảm giác hoảng loạn dâng lên trong lòng. “Không... đừng lại đây!” Naruto thét lên, nhưng tiếng nói của cậu chỉ như cơn gió yếu ớt giữa không gian mênh mông. Cậu nhìn vào Cửu Vĩ, trong lòng đầy sự hoang mang và sợ hãi. Cậu không thể chịu đựng được sự hiện diện đáng sợ của con quái vật đó.
“Đừng có mà đến gần tôi!” Naruto hét lên, giọng đầy sự sợ hãi, đôi tay cậu run lên khi phải đối mặt với Cửu Vĩ. Cảm giác căng thẳng khiến cậu không thể đứng yên, nhưng đôi chân cậu vẫn không thể bước ra ngoài khoảng cách an toàn.
Lúc này, Vergil bước lên, giọng anh vang lên trong tâm trí Naruto. “Đừng sợ. Cửu Vĩ không thể làm gì ngươi. Ngươi phải biết, nó chính là nguồn gốc của sự hỗn loạn trong cơ thể ngươi.”
Naruto nghe thấy giọng Vergil, nhưng không thể làm chủ cảm xúc của mình. Cậu không dám đối diện với Cửu Vĩ nữa, cậu cảm thấy như thể chỉ cần một cái ngoái đầu của con quái vật này là mọi thứ sẽ kết thúc.
Vergil tiếp tục, giọng anh không có chút gì là nhẹ nhàng. “Cửu Vĩ chính là nguyên nhân khiến chakra của ngươi không ổn định. Sự can thiệp của nó đã làm rối loạn mọi thứ trong cơ thể ngươi, và chính nó đã gây ra sự hỗn loạn mà ngươi phải chịu đựng.”
Lời nói của Vergil khiến Naruto như bị giật mình tỉnh dậy. Cậu đã nghi ngờ rất lâu rằng Cửu Vĩ chính là nguyên nhân khiến mọi chuyện trong cuộc sống của mình không ổn định. Cảm giác giận dữ dâng lên trong lòng Naruto, và lần đầu tiên trong suốt bao nhiêu năm, cậu cảm thấy không sợ hãi nữa. Cậu nhìn thẳng vào Cửu Vĩ, đôi mắt ánh lên sự quyết tâm.
“Ngươi là nguyên nhân của tất cả những rắc rối này phải không?!” Naruto hét lên, sự tức giận không thể kìm nén. “Ngươi không có quyền kiểm soát ta nữa! Không phải lúc nào ta cũng phải sợ hãi ngươi!” Cậu bước lên, thẳng thắn mắng Cửu Vĩ một trận. “Ngươi không được phép tiếp tục phá hoại cuộc sống của ta nữa! Ta sẽ làm chủ cuộc sống này, và không để ngươi chi phối ta!”
Cửu Vĩ thoáng chốc ngẩn người. Một thằng nhóc con dám chỉ thẳng vào mặt mình mà lớn giọng? Đây là lần đầu tiên trong suốt hơn một ngàn năm Cửu vĩ gặp phải. Nó gầm lên, giọng nó vang vọng trong không gian tối tăm: “Thật nực cười. Một đứa trẻ như ngươi lại dám mắng ta sao? Ngươi thực sự nghĩ mình có thể làm chủ được chakra của chính mình?” Con quái vật khổng lồ nhìn Naruto với ánh mắt đầy sự khinh bỉ, đôi mắt đỏ như muốn thiêu đốt cậu.
Naruto lùi lại một bước, cảm thấy nỗi sợ hãi dâng lên trong lòng. Cậu đã phải sống với sự hiện diện của Cửu Vĩ từ khi còn bé, nhưng giờ đây, đứng trước nó, cảm giác yếu đuối trong cậu lại càng rõ rệt. Cửu Vĩ chính là lý do khiến cậu luôn bị mọi người ghẻ lạnh, bị cô lập. Nó đã sống trong cơ thể cậu bao nhiêu năm, và bây giờ, nó lại muốn ăn thịt cậu.
Vergil, trong khi đó, vẫn đứng từ xa quan sát. Vergil không cần phải sợ Cửu Vĩ, dù con quái vật ấy vô cùng mạnh mẽ. Anh đã từng chinh phục nhiều thứ lớn lao hơn thế này, và anh biết rằng Naruto cần phải đối diện với Cửu Vĩ để thực sự làm chủ được bản thân.
Cửu Vĩ nhìn Vergil với vẻ mặt thù địch, đôi mắt nó lóe lên sự thách thức. “Linh hồn lạc loài. Ngươi là ai mà dám đứng ở đây? Không có quyền gì mà can thiệp vào chuyện của ta.”
Vergil khẽ cười nhạt, không mảy may quan tâm đến sự tức giận trong lời nói của Cửu Vĩ. “Lạc loài? Ta không cần phải thuộc về bất kỳ thế giới nào. Ta tự do hơn ngươi nhiều.” Giọng của Vergil lạnh lùng và đầy tự tin, không chút sợ hãi. “Ta có thể hoạt động tự do, có thể dẫn dắt Naruto theo bất kỳ hướng nào ta muốn. Và giờ chính là lúc để thằng bé hiểu điều đó.”
Cửu Vĩ gầm lên một tiếng, sự tức giận trong nó càng lúc càng mạnh mẽ. “Ngươi nghĩ ngươi có thể làm gì? Chỉ là một linh hồn vô danh mà thôi. Đừng mơ tưởng can thiệp vào ta.”
Vergil không bị lời mắng mỏ của Cửu Vĩ làm lung lay, anh nhếch mép, ánh mắt sắc bén. “Ngươi sai rồi. Ta không chỉ là linh hồn vô danh. Ta là người duy nhất có thể dạy cho Naruto cách làm chủ sức mạnh này, và ngươi, Cửu Vĩ, không thể ngăn cản được điều đó.”
Cửu Vĩ im lặng một lúc, ánh mắt của nó như đang suy nghĩ, rồi cuối cùng nó cười khẩy. “Nếu ngươi thật sự muốn khiến nhóc con này trở thành một kẻ mạnh mẽ, ta sẽ xem ngươi có thể làm được gì. Nhưng đừng mong ta dễ dàng chấp nhận nó. Nếu muốn được ta công nhận, thì nó phải có năng lực tương đương.”
Vergil mỉm cười, ánh mắt anh lạnh lùng nhưng kiên quyết. “Ta không cần sự chấp nhận của ngươi. Ta sẽ khiến Naruto làm chủ được chính mình, và ngươi sẽ không thể ngăn cản điều đó.”
Lời nói của Vergil khiến Cửu Vĩ ngưng lại một lúc, và nó nhận ra rằng mình không thể thay đổi sự thật rằng Naruto sẽ phải tự làm chủ sức mạnh trong cơ thể mình. Nhưng nếu muốn cậu ấy trở thành một đối thủ thực sự, Cửu Vĩ biết rằng, bản thân cậu bé sẽ phải là người làm điều đó, không ai khác.
Sau một thời gian im lặng, Cửu Vĩ nhìn về phía Naruto, ánh mắt giờ đã dịu lại, nhưng vẫn đầy sự khinh bỉ. “Nó là một đứa trẻ yếu đuối. Nhưng nếu ngươi nghĩ ngươi có thể dạy dỗ nó, vậy thì cứ thử đi. Nhưng nhớ kỹ, nếu thằng nhóc không thể khiến ta hài lòng, ta sẽ không ngần ngại chiếm lấy cơ thể nó.”
Vergil gật đầu, không tỏ ra hoang mang trước lời cảnh báo của Cửu Vĩ. “Được rồi. Nhưng nếu nó làm được, ngươi sẽ phải vô điều kiện hỗ trợ nó.”
Naruto, mặc dù vẫn cảm thấy sự sợ hãi trong lòng, nhưng lời nói của Vergil đã giúp cậu dần lấy lại tự tin. Cậu bước về phía Cửu Vĩ, đôi mắt cậu đầy quyết tâm. “Ta sẽ làm được. Ta sẽ làm chủ được chakra của mình và sẽ không để ngươi kiểm soát cuộc sống của ta nữa!”
Cửu Vĩ không đáp lại ngay lập tức, nó chỉ nhìn Naruto bằng ánh mắt khinh thường, rồi quay người lại. “Ngươi thật lắm lời. Nhưng không sao, cho ngươi một cơ hội cũng không mất gì”
Vergil liếc nhìn Cửu Vĩ, rồi quay sang Naruto, giọng anh không còn lạnh lùng như trước, mà có chút gì đó thúc giục. “Nghe thấy rồi chứ. Giờ là lúc ngươi tự chứng minh mình.”
Naruto hít một hơi sâu, cảm giác quyết tâm mạnh mẽ hơn bao giờ hết. “Tôi sẽ làm được. Tôi sẽ cho mọi người thấy rằng tôi có thể làm chủ sức mạnh này.”
Sáng hôm sau, Naruto thức dậy trong phòng của mình, cảm giác cơ thể nhẹ nhõm hơn bao giờ hết. Cậu nhìn quanh, ánh sáng mặt trời xuyên qua cửa sổ, chiếu vào căn phòng nhỏ của mình. Mặc dù cậu vừa trải qua một cuộc gặp gỡ căng thẳng với Cửu Vĩ và những lời khuyên từ Vergil, nhưng cảm giác hôm nay thật khác biệt.
Cậu đưa tay lên, chăm chú cảm nhận. Chakra trong người cậu giờ đây không còn rối loạn, không còn khó kiểm soát như trước. Cảm giác dòng chakra tuôn chảy trong cơ thể mình thật kỳ diệu, không còn sự căng thẳng hay khó chịu. Cậu thở nhẹ, thử thả lỏng cơ thể và bắt đầu vận hành chakra.
Naruto cảm nhận được sự chuyển động trong cơ thể, như thể dòng chakra này đang tự nhiên đi theo những con đường mình muốn, chứ không phải bị đè nén hay ép buộc nữa. Cậu cười vui vẻ khi thấy mình có thể điều khiển chakra dễ dàng hơn rất nhiều. Lần đầu tiên trong đời, Naruto cảm nhận được sức mạnh thực sự trong cơ thể mình.
“Mình làm được rồi!” Naruto nói với một nụ cười tươi rói, đôi mắt sáng lên với sự phấn khích. Cảm giác tự do khi có thể kiểm soát chakra khiến cậu hạnh phúc, giống như một cánh cửa mới vừa mở ra.
Cảm giác này không chỉ là về việc làm chủ chakra, mà còn là về sự trưởng thành của chính mình. Naruto biết rằng, dù con đường phía trước còn dài, nhưng ít nhất giờ đây, cậu đã có thể bước đi một cách tự tin hơn.
Cậu nhắm mắt lại, tập trung sâu hơn vào dòng chakra đang lưu chuyển trong cơ thể mình. Vergil có thể đã giúp cậu hiểu cách vận hành chakra, nhưng chính Naruto mới là người đã tự tìm ra con đường cho mình.
"Cảm ơn, ông đầu bạc." Naruto thì thầm, cảm nhận một sức mạnh mới đang trỗi dậy trong cơ thể mình.