Nụ cười vừa nhếch lên của anh ta đông cứng lại trên môi, mắt nhắm lại, khuôn mặt hiện lên vẻ tuyệt vọng và hèn mọn: “Em cứ xem như thương hại anh, đừng ly hôn được không?”
Tôi im lặng rất lâu, anh ta cầu xin tôi: “Tửu Tửu…”
“Không thể nào, Thẩm Chiêu, em không thể vượt qua được điều này.” Tôi đưa tay chạm vào mặt anh ta, “Em không thể vượt qua được, Hà Mẫn nói đúng một điều, từ giờ mỗi đêm nằm cạnh anh…”
“Sau này mỗi lần anh ôm em, hôn em, em sẽ không thể không nghĩ, những chuyện thân mật này anh đã làm với những người phụ nữ nào khác?”
“Có một Hà Mẫn rồi, sau này liệu sẽ còn những Vương Mẫn, Lý Mẫn xuất hiện nữa không?”
“Anh đừng vội nói.” Tôi giơ tay ngăn miệng anh ta, “Ghen tuông và nghi ngờ khiến em không bao giờ thực sự tin tưởng anh nữa.”
“Một cuộc hôn nhân như vậy là điều anh muốn sao?”
“Em đã gặp những người đàn ông bên ngoài, họ trẻ hơn anh, đẹp trai hơn anh, biết nói những lời ngọt ngào và làm cho người ta vui vẻ, thật sự rất hấp dẫn.”
Anh ta hoảng loạn: “Tửu Tửu, đó không giống nhau, đó là anh ta cố tình làm để quyến rũ em!”
Tôi ngắt lời anh ta: “Em rất bị hấp dẫn trước những khuôn mặt tươi trẻ, đẹp đẽ.”
“Không phải…” Thẩm Chiêu vội vàng biện giải, “Đó chỉ là cảm giác mới mẻ nhất thời, đó không phải là tình yêu.”
Tôi dừng lại một chút, rồi tiếp tục nói: “Người bên cạnh nhìn lâu rồi, tình cảm trở nên nhạt nhẽo, giữ mình khỏi những cám dỗ bên ngoài thật sự rất khó.
“Nhưng điều giữ em lý trí, giữ em trung thành với hôn nhân không phải là hai cuốn sổ đỏ, mà là tình yêu của em dành cho anh.”
“Thẩm Chiêu, điều em không thể tha thứ nhất ngoài sự phản bội của anh, còn là sự lừa dối anh dành cho em.”
Anh ta buông tay xuống, như một con thú bị giam cầm.
Tôi hỏi anh ta: “Có thể không ly hôn, nhưng sau này em sẽ không còn giữ sự trung thành và tin tưởng tuyệt đối với anh nữa, cũng không hoàn toàn trung thành với cuộc hôn nhân này, anh có chấp nhận được không?”
“Tửu Tửu, anh chỉ phạm sai lầm một lần.”
Anh ta không cam lòng: “Tại sao không thể tha thứ cho anh? Dù có ly hôn, sau này em chọn người đàn ông khác, chọn cậu nhóc đó, liệu cậu ta có chắc chắn không ngoại tình không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tôi chỉ nhàn nhạt nói với anh ta: “Toàn thế giới đàn ông đều có thể ngoại tình, có thể phản bội, nhưng riêng người đàn ông của em thì không được.”
Sai một người, đổi một người.
Tôi đã bỏ đi bản tính phóng đãng, bỏ đi bản năng đa tình của mình để chọn cách giữ sự trong sạch và trung thành với một mình anh.
Nhưng đó là dưới điều kiện yêu anh và nhất định anh cũng phải giữ sự chung thủy như vậy với tôi.
Đối với tôi, điều quý giá nhất ở Thẩm Chiêu là tôi yêu anh, chứ không phải anh không thể thay thế.
Hà Mẫn không hiểu, và anh ta cũng không hiểu.
Cho đến khi tôi rời đi, Thẩm Chiêu cũng không nói thêm lời nào.
Một tháng sau anh ta xuất viện, chúng tôi ngồi lại với nhau trong sự bình tĩnh, xử lý mọi phân chia tài sản trước mặt luật sư, ký vào thỏa thuận ly hôn.
Sau khi ra khỏi cục dân chính với tờ giấy ly hôn, Thẩm Chiêu ngồi trên xe lăn hỏi tôi: “Tửu Tửu, có thể ôm anh lần nữa được không?”
Tôi cúi xuống ôm anh ta một cái, Thẩm Chiêu siết c.h.ặ.t t.a.y sau lưng tôi, những giọt nước mắt ấm nóng rơi xuống cổ tôi.
Anh ta nghẹn ngào nói: “Anh rất hối hận, thật sự rất hối hận.”
Trên đời không có thuốc hối hận.
Sau khi ly hôn, tôi xách hành lý bắt đầu hành trình mới.
Lang thang hơn nửa năm, ở điểm đến cuối cùng, tôi gặp một người quen.
Khi uống trà chiều, tôi nhìn qua cửa kính thấy xe cộ tấp nập bên ngoài, bất chợt có một người dừng lại trước mặt tôi.
Anh ấy che ô, gõ nhẹ vào cửa kính, dùng khẩu hình miệng hỏi tôi: “Chị ơi, có thể ngồi chung bàn không?”