Đè Xong Mới Biết Nhầm Người

Chương 53



Chương 53:Ánh mắt Trình Tuyết Ý tối sầm lại, nếu là trước đây, nàng nhất định sẽ rất vui, bởi vì tiến độ tốt đẹp.Nhưng bây giờ, mặt nàng bị thương, mục tiêu đã thay đổi nên cảm thấy những điều này không có gì đáng để vui mừng."Đại sư huynh."Nàng không nhìn thấy tình hình bên ngoài, nhưng cảm thấy hắn ngự kiếm hơi chao đảo, hình như đang né tránh thứ gì đó."Mặt ta bị thương chứ không phải mắt, chân tay cũng lành lặn, huynh che mặt ta làm gì?" Trình Tuyết Ý chậm rãi nói: “Thả ta xuống, ta tự đi được, không cần huynh ôm."Nàng nắm lấy cánh tay hắn, giãy giụa muốn xuống, Thẩm Nam Âm hiếm khi không nghe theo nàng.Vì vậy Trình Tuyết Ý tiếp tục nói: "Nếu đại sư huynh cảm thấy là huynh hại ta nên áy náy muốn dùng cách này để bù đắp thì không cần đâu. Ta tin tưởng huynh có thể chữa khỏi cho ta, cho dù không chữa khỏi được, tất cả đều là do ta tự lựa chọn, ta có thể chấp nhận kết quả này."Cảm thấy cánh tay đang ôm mình không những không buông ra mà còn siết chặt hơn, Trình Tuyết Ý nói với giọng mỉa mai: "Trừ phi đại sư huynh thấy khuôn mặt của ta thật sự xấu xí đáng sợ, không dám nhìn thẳng nên chỉ có thể che lại mới chịu đựng được việc đi cùng ta."Cánh tay đang siết chặt đột nhiên buông lỏng, Trình Tuyết Ý thoát ra, đứng trên mũi kiếm rồi nhanh chóng kéo xuống lớp lụa trắng.Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, khi thấy khuôn mặt kia nàng mới biết những lời vừa rồi của mình đã làm tổn thương hắn đến mức nào.Thẩm Nam Âm lặng lẽ nhìn nàng, cả người đầy thương tích và máu, nhưng cũng không bằng vẻ thê lương trống rỗng trong mắt hắn."Muội cho rằng, ta chê khuôn mặt của muội xấu xí, không muốn nhìn mới che mặt muội lại."Trước đó nàng đã nói rất nhiều lời nhưng đều quanh co lòng vòng, câu suy đoán ác ý cuối cùng mới giống như xuất phát từ nội tâm.Khóe miệng Trình Tuyết Ý vẫn còn chút mỉa mai, bị Thẩm Nam Âm nhìn như vậy, cũng không kịp tìm cớ che đậy."Trong lòng muội ta là người như vậy sao."Không phải câu hỏi, mà giống như một câu lẩm bẩm.Thẩm Nam Âm nói xong lại nói: "Bất kể Trình sư muội nhìn ta như thế nào, trong lòng ta, Trình sư muội dù có biến thành bộ dạng gì cũng đều là nữ tử xinh đẹp nhất.""Xinh đẹp nhất" - Thẩm Nam Âm rất ít khi dùng từ ngữ tuyệt đối như vậy, gần như có thể nói là chưa từng.Nhưng bây giờ hắn lại dùng.Giọng hắn hơi khàn, khuôn mặt tuấn tú tràn đầy vẻ mệt mỏi không thể che giấu."Ta che mặt muội, không phải vì ta kiêng dè không muốn nhìn, mà là sợ người khác nhìn thấy, ánh mắt khác thường của họ sẽ khiến muội để tâm, thêm phiền muộn.""Ta vốn nghĩ, chỉ cần có thể chữa khỏi cho muội thì sẽ không có ai biết chuyện gì đã xảy ra, như vậy là tốt nhất."Chỉ cần người khác không biết, Trình Tuyết Ý sẽ vẫn là cô nương xinh đẹp như xưa.Sẽ không ai bàn tán nàng từng biến thành bộ dạng gì, càng sẽ không ai chỉ trích nàng, dòm ngó nàng trong khoảng thời gian nàng chữa trị.Thẩm Nam Âm tin tưởng phần lớn đệ tử Càn Thiên Tông không phải loại người nhiều chuyện, nhưng cũng biết người nhiều ắt có kẻ lắm lời.Hắn đương nhiên có thể trừng phạt, quản giáo bọn họ, nhưng hắn sợ mình không thể lúc nào cũng ở bên cạnh nàng, những lời đàm tiếu đó sẽ quấy nhiễu nàng khiến nàng bị tổn thương, dù có trừng phạt cũng không thể bù đắp được.Trình Tuyết Ý vốn có tính cách cực đoan nhạy cảm, nàng rất dễ bị những điều này làm tổn thương.Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy Thẩm Nam Âm đã suy nghĩ rất nhiều, mọi việc đều vì nàng, nhưng không ngờ nàng lại nghĩ hắn như vậy.Tuyệt Tình Tuyền bỗng dưng nổi sóng lớn ngập trời, nửa tòa Vô Dục Thiên Cung chấn động không yên, Triệu Vô Miên cùng viện binh lúc này mới xuất hiện, lo lắng đứng trên mặt nước cố gắng đến gần."Chân Võ đạo quân!"Bọn họ vội vàng gọi, nhưng Thẩm Nam Âm không hề quay đầu lại.Sóng lớn che khuất bóng dáng của bọn họ, đánh tan bọn họ một lần nữa, Thẩm Nam Âm là cao thủ ngự kiếm, Hồng Trần Kiếm cùng người hợp nhất, dù sóng nước có cao đến đâu, hung dữ đến đâu, hắn vẫn có thể ứng phó dễ dàng.Hắn lặng lẽ nhìn Trình Tuyết Ý một hồi lâu, đột nhiên nói: "Sư muội vòng lại cứu ta, bị thương trên mặt cũng là vì ta, về tình về lý, ta đều nên chịu trách nhiệm cho vết thương của sư muội.""Ta chưa từng có một khắc nào để ý đến vết thương của sư muội, mong sư muội đừng suy nghĩ lung tung, nếu thật sự không tin lời ta ——"Hắn tiến lại gần, bọt nước bắn lên người hai người, hắn vén tay áo che bọt nước cho nàng, cúi đầu xuống, hơi thở dần dần đến gần khuôn mặt nàng.Gần.Càng gần.Môi hắn chỉ còn cách vết thương của nàng một ngón tay.Không cần hắn nói hết lời, Trình Tuyết Ý đã hiểu hắn muốn làm gì.Nếu nàng cho rằng hắn chê bai khuôn mặt của nàng mới che đầu nàng lại, vậy hắn sẽ dùng hành động trực quan nhất để chứng minh hắn hoàn toàn không để ý đến những điều này.Thẩm Nam Âm là một chính nhân quân tử, luôn giữ lễ tắc.Không có ai quang minh lỗi lạc hơn hắn.Từ khi quen biết đến nay, dù Tuyết Ý có chủ động quyến rũ, dùng lời lẽ trêu chọc như thế nào, hắn cũng chưa từng chủ động làm ra bất kỳ hành động vượt quá giới hạn nào với nàng.Trong hang động đêm đó, dù hắn đã nhiều lần bị tra tấn đến mức tinh thần và thể xác đều mệt mỏi vẫn chưa từng chủ động cầu hoan.Hắn trước sau luôn giữ lễ, ôn hòa khiêm tốn, không buồn không vui.Mà bây giờ, lần đầu tiên trong đời hắn chủ động đến gần một nữ tử, dùng môi, dùng hơi thở để cảm nhận vết sẹo xấu xí của nàng.Trong mắt hắn không có sự xem thường, không có sự kháng cự, cũng không có chút nhẫn nhịn hay chán ghét, chỉ có nghiêm túc, bối rối và lúng túng.... Đây thật là một niềm vui bất ngờ.Nếu là trước khi đến đây, Trình Tuyết Ý nhất định sẽ vui vẻ tiếp nhận.Nhưng tình huống bây giờ đã khác.Chờ Thánh nữ tỉnh lại, hắn có thể sẽ đính ước với đối phương.Vậy thì tất cả những gì bọn họ đang làm đều trở nên không thích hợp.Trình Tuyết Ý bỗng nhiên lùi lại giữ khoảng cách, tránh né ánh mắt bối rối của hắn, nói: "Đại sư huynh, ta chỉ nói đùa thôi, huynh đừng làm thật." Nàng cười nói: “Sao ta lại nghĩ huynh như vậy được? Nói thế chỉ là muốn huynh buông ta ra thôi, ta không muốn liên lụy huynh, để huynh phải gánh vác một mình.""Ta không để ý đến khuôn mặt này, dù có chữa khỏi hay không, đại sư huynh cũng không cần để tâm, càng không cần phải chịu trách nhiệm gì cả."Đây là lời nói thật lòng, dù sao nếu hắn không chữa được, nàng tự mình cũng có thể chữa, hiện tại nàng thậm chí còn không cảm thấy đau. Chờ trở về Càn Thiên Tông, hấp thụ luyện hóa ma khí còn sót lại trong vết thương, sau đó tìm Tô trưởng lão xin chút thuốc trị sẹo là được.Thật sự không phải vấn đề gì lớn.So với vết thương nghiêm trọng này, nàng đã chịu đựng không biết bao nhiêu vết thương ở Phệ Tâm Cốc, trước kia khi học trận pháp với phụ thân, trên mặt nàng từng có một vết sẹo dài, mất hai ba năm mới hoàn toàn biến mất, nàng cũng không để tâm lắm."Đại sư huynh, rốt cuộc đây là thứ gì? Cả Phệ Tâm Cốc và Ma tộc đều là giả, vậy kẻ chủ mưu là chủ nhân của dòng nước này đúng không?" Trình Tuyết Ý bắt đầu chuyển chủ đề làm giảm bớt sự xấu hổ của hai người, giọng điệu vô cùng tự nhiên.Ma khí tiêu tán, yêu khí ngập trời ập đến, Thẩm Nam Âm chậm rãi đứng thẳng người, nhỏ giọng nói: "Đúng vậy.""Đó là Thận."Thận, một loại yêu quái lớn sống ở biển hoặc các vùng nước khác, là huyết mạch rất cổ xưa, hình dạng giống rắn lớn, mọc hai sừng, có thể phun ra nuốt vào biến ảo thành đình đài lầu các, biển người tấp nập, sống động như thật.Yêu thú cấp bậc này ẩn náu trong Vô Dục Thiên Cung, trừ Tuyệt Tình Tuyền ra không còn nơi nào khác có nước để nó sinh sống.Thận yêu phun ra yêu khí tạo thành Phệ Tâm Cốc, tạo ra vô số Ma tộc, gần như lừa gạt tất cả mọi người.Giờ phút này, yêu quái lộ ra hình dáng thật nhưng lại hoàn toàn không có lý trí, bị người ta thao túng giống như Thủy Tiêu.Ma tộc nhìn thấy trong ảo cảnh của Thận yêu là giả, nhưng ma khí trong cơ thể Thận yêu bây giờ là thật, Thẩm Nam Âm đã nhiều lần đến Ngọc Kinh, cũng xác định Thủy Tiêu nhập ma là thật, ma khí đó hoàn toàn giống với ma khí trong cơ thể Thận yêu.Là cùng một loại, hoặc nói là cùng một nhóm người làm.Những người này đều có liên hệ mật thiết với nước, Thủy Tiêu, Thận yêu, tuyệt đối không phải ai cũng có thể tùy tiện sử dụng."Nó nuốt hồn phách của Thánh nữ, mượn khí tức của nàng để ẩn náu ở đây, chờ ta tìm."Thẩm Nam Âm xoay người nói: "Trước kia là ta sai, luôn muốn bảo vệ sư muội thật tốt, cho rằng không để muội bị thương, xảy ra chuyện là quan trọng nhất, mà xem nhẹ nguyện vọng và cảm nhận của sư muội, thật xin lỗi.""Nếu sư muội không muốn chờ ta, cũng không muốn khoanh tay đứng nhìn, vậy thì cùng ta chiến đấu với nó đi."Hắn nghiêng người, đưa tay về phía nàng: "Thanh Huy kiếm vẫn còn chứ?"Trình Tuyết Ý nhìn bàn tay kia ngẩn người, giơ tay gọi Thanh Huy kiếm đến."Tốt lắm."Dù có chuyện gì xảy ra, Thẩm Nam Âm vẫn là người sư huynh tốt.Sau khi bị từ chối rõ ràng, hắn sẽ không tiếp tục vượt quá giới hạn.Hắn ôn hòa lễ độ như ngày thường nói: "Muốn vào nội môn làm sư muội chân chính của ta thì hãy bắt đầu từ trận chiến hôm nay đi.""Ta sẽ dạy muội cách dùng kiếm, sau khi trở về tông môn, muội sẽ cần dùng đến trong cuộc tuyển chọn nội môn."Thần sắc hắn bình tĩnh, thong dong, vững vàng như núi.Cứ như chưa từng có khoảnh khắc lỡ lầm đó, bị từ chối, có lẽ sẽ không còn cơ hội hôn nàng nữa.Chuyện dùng kiếm, Trình Tuyết Ý căn bản không cần ai dạy. 

 

Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com