Đè Xong Mới Biết Nhầm Người

Chương 24



Chương 24:Khoảng cách đến Vân Mộng Hiệp quả thật không xa.Lắc lư bay một lúc thật sự không phải là chuyện không thể chấp nhận được.Nhưng mặc dù Trình Tuyết Ý đã cố tình làm hạc giấy lớn hơn một chút, nhưng nó vẫn quá nhỏ.Nhỏ đến mức Thẩm Nam Âm muốn giữ khoảng cách với nàng cũng không được, vì tiên hạc lắc lư không vững.Hắn không thể không áp sát vào lưng nàng.Thẩm Nam Âm dáng người cao ráo ngồi trên tiên hạc, cúi đầu là có thể nhìn thấy đỉnh đầu Trình Tuyết Ý.Hắn nhìn búi tóc rối bù của nàng, đồ trang trí vỏ sò trên búi tóc, còn có đường cong vai cổ nàng, lồng ngực phập phồng, cùng đôi tay đang nắm lấy nhau trên hạc giấy.Ánh trăng mờ ảo, vì Trình Tuyết Ý bay lên không cao nên ánh sáng cũng không tốt lắm.Dù vậy cũng không ảnh hưởng đến việc tu sĩ nhìn đồ vật, Thẩm Nam Âm bỗng nhiên cảm thấy rất khó chịu."Trình sư muội." Hắn muốn xuống dưới: “Ta nghỉ đủ rồi, để ta ngự kiếm đưa muội đi."Trình Tuyết Ý chậm rãi nói: "Nếu đại sư huynh nhiều linh lực thì có thể để dành một chút qua Vân Mộng Hiệp giúp ta hái tiên thảo. Còn bây giờ rảnh rỗi không có việc gì làm thì giúp ta niệm giữ ấm chú đi"Nàng rùng mình một cái, thân thể khẽ run trong lòng hắn, Thẩm Nam Âm lập tức cứng đờ."Lạnh quá." Nàng oán trách.Đêm khuya lạnh lẽo, cả người nàng lạnh run, Thẩm Nam Âm không tự chủ được mà dùng pháp chú làm ấm cho nàng.Pháp chú giữ ấm thật ra không có cụ thể, dù sao tu sĩ cũng không sợ lạnh, hầu hết đều dựa vào tu vi của bản thân.Nếu có pháp chú như vậy, trước đó hắn cũng không cần dùng áo ngoài bọc nàng.Hắn chỉ có thể tìm cách khác, lấy hỏa linh trong linh khí xung quanh, làm bốc hơi chúng để tạo ra một loại hiện tượng ấm áp.Cách này khá hiệu quả nhưng Trình Tuyết Ý dường như vẫn lạnh.Nàng hơi nheo mắt, vẻ mặt mệt mỏi không còn tinh thần như ban ngày.Thẩm Nam Âm mấp máy môi, lại không biết nên nói gì.Hai người dựa vào nhau quá gần, lại còn đang ngồi, hắn tuyệt đối không có ý mạo phạm, tâm như nước lặng, nhưng một số bộ phận trên cơ thể vẫn không thể tránh khỏi tiếp xúc với nàng nhiều lần.Nàng bỗng nhiên quay đầu lại nhìn hắn, Thẩm Nam Âm không né tránh, nghiêm túc nói: "Sư muội, để ta dùng kiếm đưa muội đi."Trình Tuyết Ý nghiêng đầu, cười nói: "Đại sư huynh quả nhiên giống như lời bọn họ nói, thiên phú dị bẩm nha~""..."Những người khác nói thiên phú dị bẩm tuyệt đối không có ý gì khác, chỉ là nói thiên phú của hắn xuất chúng, Thẩm Nam Âm có thể chắc chắn điều đó.Trình Tuyết Ý nói thiên phú dị bẩm tuyệt đối không giống với bọn họ, Thẩm Nam Âm cũng có thể chắc chắn điều đó.Hắn lập tức đứng dậy, nhưng bị Trình Tuyết Ý ngăn lại."Chạy cái gì, dù sao ta cũng đã sờ rồi."Hồi ức về đêm trong hang động ùa về như thác lũ, Thẩm Nam Âm nắm lấy tay Trình Tuyết Ý, nhíu mày nói: "Trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ. Ta vô tình mạo phạm sư muội, mong sư muội nói năng cẩn thận."Thẩm Nam Âm thật sự vô tình mạo phạm.Chỉ là vấn đề tư thế và vị trí khiến bọn họ không thể không tiếp xúc như vậy.Hắn cũng không có phản ứng gì thất thố, có thể thấy được lời hắn nói là thật.Không phản ứng cũng rất đáng chú ý, quả thật là "thiên phú dị bẩm".Trình Tuyết Ý cúi đầu nhìn chuông bạc bên hông mình, từ Quỷ Thị đến giờ nàng vẫn chưa huỷ khoá âm, cũng may là chưa huỷ, nếu không Thẩm Nam Âm không thể nào ngồi yên ở đây lâu như vậy.Sao có thể để hắn chạy thoát chứ?Cách để thuần phục một đại anh hùng chính trực quang minh lỗi lạc như Chân Võ Đạo Quân chính là nhiều lần khiến hắn phá vỡ nguyên tắc.Nàng chuyển sang chủ đề khác khiến hắn thở phào nhẹ nhõm: "Nước mắt Hải yêu mà đại sư huynh mua được ở Đầu Trường Thị, ngươi có mang theo bên người không?"Quả nhiên, vừa chuyển sang chuyện khác, phân tán sự chú ý, trạng thái của Thẩm Nam Âm tốt hơn một chút."Có."Hắn chỉ nói một chữ, sau đó mở lòng bàn tay ra, một chiếc hộp trang sức tinh xảo từ giới tử xuất hiện, nằm yên tĩnh trên lòng bàn tay hắn.Vẻ mặt mệt mỏi của Trình Tuyết Ý lập tức tươi tỉnh lên."Đại sư huynh vẫn còn muốn cho ta sao?"Đã ồn ào đến mức nói ra những lời như muốn giết hắn, bây giờ muốn người ta giúp hái tiên thảo, nước mắt Hải yêu cũng không muốn lãng phí, còn hỏi người ta có cho hay không, những nữ hài khác tuyệt đối không có da mặt dày như Trình Tuyết Ý.Vậy mà Thẩm Nam Âm lại rất dễ nói chuyện: "Muội muốn thì cho."Vốn dĩ định cho nàng, nếu nàng không chê mà muốn lấy thì đương nhiên không có lý do gì mà không cho."Vậy phiền đại sư huynh giúp ta làm thành khuyên tai nhé, ta không cần trâm cài tóc."Chân Võ Đạo Quân ngoại trừ kiếm thuật còn đọc qua các loại đạo pháp khác, hơn nữa đều tu luyện không tệ, nói là toàn năng cũng không sai.Nàng muốn khuyên tai chứ không phải trâm cài tóc, vậy thì làm khuyên tai, không có gì khác biệt.Thẩm Nam Âm cất hộp trang sức đi, gật đầu đồng ý.Trình Tuyết Ý nhìn hàng mi rũ xuống của hắn, nhìn từ dưới lên, hàng mi càng thêm rậm rạp.Một người cứng nhắc như vậy phải làm sao để hắn cam tâm tình nguyện sa đọa, cúi đầu khuất phục để nàng sử dụng đây?Chân Võ Minh Hoa Đạo Quân dường như nên mãi mãi lãnh đạm, mãi mãi thuần khiết, mãi mãi bất động như núi.Nhất định phải kéo hắn xuống vũng bùn, khiến hắn toàn thân dơ bẩn sao?Không nghĩ thì thôi, càng nghĩ Trình Tuyết Ý càng hưng phấn.Nàng nhịn không được nắm lấy tay Thẩm Nam Âm, đợi Thẩm Nam Âm nhìn qua mới hạ giọng khàn khàn nói: "Đại sư huynh thật tốt, ngươi tốt như vậy, ta dù sao cũng phải báo đáp chút gì mới an lòng."Trình Tuyết Ý ngả người ra sau, Thẩm Nam Âm không thể không đỡ lấy nàng.Nàng hơi nheo mắt, mặc kệ tiên hạc xóc nảy khiến hai người va vào nhau.Cảm nhận rõ ràng Thẩm Nam Âm vừa mới thả lỏng một chút lại căng thẳng trở lại, hơn nữa còn căng thẳng hơn lúc trước, khóe miệng Trình Tuyết Ý nở nụ cười."Đại sư huynh."Nàng nhẹ nhàng gọi hắn một tiếng, không biết bao nhiêu người ở Càn Thiên Tông gọi hắn như vậy, ngoại môn hay nội môn, nên gọi hay không nên gọi đều gọi giống nhau, bởi vì đối với Thẩm Nam Âm tiếng đại sư huynh giống như một loại công nhận thân phận hơn là thứ bậc.Hắn chính là người đứng đầu Tĩnh Từ Pháp Tông của Càn Thiên Tông, là đại sư huynh mà bọn họ cảm thấy có thể dựa dẫm vào.Cách gọi thuần khiết đó từ miệng Trình Tuyết Ý nói ra rõ ràng không có ngữ khí đặc biệt nào, nhưng lại khiến cho sao trời, trăng sáng, gió lạnh trong đêm đều thay đổi, bỗng nhiên trở nên ái muội nóng bỏng.Trình Tuyết Ý thả lỏng cơ thể, thẳng lưng ra, phần eo càng áp sát vào hắn.Cả người nữ tử đều mềm mại, hương thơm ngào ngạt.Mùi hương của Trình Tuyết Ý càng đặc biệt hơn, trên người nàng thật sự có một loại hơi thở lạnh lẽo như tuyết.Thẩm Nam Âm không thể tin được nhìn nàng nhẹ nhàng xóa bỏ khoảng cách mà hắn vất vả tạo ra, thậm chí còn gần hơn lúc trước, mỗi lần hạc giấy rung lắc đều là một lần tiếp xúc khó xử.Thẩm Nam Âm tu đạo chứ không phải xuất gia, thân thể cũng không tàn tật, thậm chí còn rất cường tráng.Nếu nói chuyện khác, tự kiềm chế một chút, hoàn toàn có thể tâm như nước lặng, nhưng bây giờ thì không được.Thật sự không được.Hơi thở xung quanh toàn là mùi hương của Tuyết Ý, gân xanh trên trán hắn giật giật, đang định đẩy nàng ra thì nghe thấy tiếng thở dài nhẹ nhàng, quyến rũ của nàng.Tiếng thở dài nhẹ nhàng, quyến rũ kia trực tiếp dập tắt toàn bộ lý trí của hắn.Lần này không có bất kỳ loại thuốc hay linh âm nào, phòng tuyến của hắn đã sụp đổ."Đại sư huynh, huynh muốn ta sao?"Câu hỏi khe khẽ của Trình Tuyết Ý bên tai, hỏi là gì thì quá rõ ràng.Mọi chuyện phát triển đến nước này dường như có dấu vết, lại dường như khó hiểu.Thẩm Nam Âm cuối cùng cũng không ngồi được nữa, đang định bay lên thì bị Trình Tuyết Ý giữ lại."Không muốn sao?" Ánh mắt nàng nhìn xuống chỗ phản ứng không rõ ràng dưới lớp áo gấm của hắn: “Rõ ràng huynh muốn.""Lần trước bảo huynh nhìn không thấy, sờ không được, sau khi trở về, đại sư huynh có tưởng tượng không?"Trình Tuyết Ý kéo tay hắn vào lòng, đôi mắt mông lung chứa đầy hơi nước."Huynh có mơ thấy ta không?"Tuy rằng nàng đang hỏi, nhưng trong lời nói đã khẳng định.Tim Thẩm Nam Âm đập nhanh, trong đầu hắn hiện lên một số hình ảnh mơ hồ đã từng xuất hiện, nhưng tỉnh dậy liền quên sạch sẽ.Có một số giấc mơ khiến người ta tỉnh dậy vẫn còn nhớ rõ.Có một số giấc mơ lại khiến người ta tỉnh dậy quên hết.Trình Tuyết Ý là giấc mơ bị lãng quên."Thật xin lỗi."Thẩm Nam Âm phản ứng lại liền xin lỗi."Ta đáng chết vạn lần."?A?Sao tự nhiên lại xin lỗi?Trình Tuyết Ý ngẩn người, trơ mắt nhìn bầu không khí ái muội vừa rồi bị phá hỏng hoàn toàn bởi dáng vẻ nghiêm túc xin lỗi của Thẩm Nam Âm."Trước hôm nay, ta cũng không nhớ rõ mình có nằm mơ mạo phạm sư muội hay không. Được sư muội nhắc nhở, ta nhớ lại sau đó quả thật có mơ thấy sư muội. Mặc dù chỉ là giấc mơ nhưng vẫn là mạo phạm sư muội, xin sư muội thứ lỗi."Trình Tuyết Ý: "..."Nàng hỏi câu đó không phải để trách cứ hắn, hắn làm gì mà... thôi vậy.Một màn ấm áp tốt đẹp cứ như vậy kết thúc, Trình Tuyết Ý không hề bất ngờ.Nếu có thể dễ dàng khiến Thẩm Nam Âm đi vào khuôn khổ thì hắn không phải là Thẩm Nam Âm.Nhưng cũng coi như có chút thu hoạch, ít nhất biết hắn thật sự đã mơ thấy nàng.Đang định hỏi trong mơ xảy ra chuyện gì để tiếp tục màn nỏng hổi vừa rồi thì nghe Thẩm Nam Âm nói tiếp: "Nhưng xin sư muội yên tâm, ta tuyệt đối không có ý nghĩ gì với sư muội trong mơ, chỉ đơn thuần mơ thấy sư muội mà thôi." 

 

Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com