Đè Xong Mới Biết Nhầm Người

Chương 19



Chương 19: "Nếu ta không tự trọng thì huynh định làm gì?"Nàng nhìn chằm chằm Thẩm Nam Âm, dường như đáp án này rất quan trọng với nàng.Nàng không phải hải yêu, nhưng tại sao lại giống như đồng cảm với chúng như thể chính mình cũng bị đối xử như vậy.Thẩm Nam Âm nhìn nàng một lúc, bình tĩnh nói: "Dù là người hay yêu, kẻ nào mang tội ác đều phải bị trừng trị."Trình Tuyết Ý chớp mắt: "Bị trừng trị?""Kẻ hãm hại Hải yêu kia đáng chết, giết hắn để báo thù là đúng. Những kẻ còn lại đều vô tội."Trình Tuyết Ý hiểu ra: "Vậy những Hải yêu đã giết hại Nhân tộc vô tội, ngươi đều giết hết?"Thẩm Nam Âm hơi nhíu mày: "Sao muội lại nghĩ như vậy?""Trẻ em, phụ nữ và người già bị hành hạ đến chết, không tha. Những kẻ còn lại có tâm hướng thiện, có lý do chính đáng đều bị giam vào Trấn Yêu Tháp."À.Trấn Yêu Tháp.Nói tới nói lui, lại quay về vấn đề ban đầu.Hai người cùng lúc dời mắt, Thẩm Nam Âm định uống trà, nhưng nghĩ đến chén trà đó đã bị Trình Tuyết Ý dùng qua nên thôi.Lệ yêu được hô giá vài lần, đến lần thứ ba không ai trả giá nữa thì chuẩn bị đến hồi chốt giao dịch.Trình Tuyết Ý đã mất hết hứng thú, chờ Tu Nguyệt Thảo đến mức sốt ruột, căn bản không để ý xem bán được bao nhiêu tiền, bỗng nhiên nghe thấy người bên cạnh đổi giọng, trả giá thêm một lần."Khách quý ở nhã gian số 3, mười vạn linh thạch."U hồn nhiệt tình hô giá.Vật phẩm đầu tiên đã có thể bán được mười vạn linh thạch, thật là một khởi đầu tốt cho Đầu Trường Thị hôm nay.U hồn hô giá ba lần, không ai trả giá nữa liền vui vẻ tuyên bố lệ yêu thuộc về Thẩm Nam Âm.Trình Tuyết Ý kinh ngạc nhìn Thẩm Nam Âm.... Khoan đã.Kế hoạch có biến.Mười vạn linh thạch??Cái quái gì vậy??Trong đầu nhanh chóng tính toán mười vạn linh thạch, nàng phải làm trâu làm ngựa ở Thái Huyền Cung bao nhiêu năm mới kiếm được số tiền này.Hiện tại trong túi nàng đúng là có linh thạch, nhưng cũng chỉ có hơn hai mươi vạn.Một đôi lệ yêu đã được bán với giá mười vạn, vậy Tu Nguyệt Thảo chẳng phải sẽ lên đến trăm vạn?Xem ra nàng vẫn còn quá ngây thơ về mức độ giàu có của những tu sĩ này.Thẩm Nam Âm thật có tiền!Tu Nguyệt Thảo còn chưa xuất hiện, hắn đã bỏ ra mười vạn để mua thứ khác!Trình Tuyết Ý tức đến đau đầu, biết vậy nàng đã cướp nhiều hơn!Sao nàng lại không nghĩ đến giá cả trong Quỷ Thị khác xa bên ngoài như vậy?Ngày thường nàng ở ngoại môn cùng Thái Huyền Cung không tiếp xúc với tu sĩ giàu có nào, thi thoảng ra ngoài làm nhiệm vụ, gặp được thường dân cũng đa phần là người nghèo, còn Phệ Tâm Cốc... thì khỏi phải nói, nếu không phải tu luyện có thể không cần ăn uống thì ở nơi chim không thèm ị đó, nàng còn chẳng có cơm mà ăn.Quá quen với cảnh nghèo, ở nơi như vậy lại bị hớ, Trình Tuyết Ý thật sự hối hận không thôi.Nàng đã đi khắp Quỷ Thị để tìm hiểu giá cả, tự cho là mình đã đủ cẩn thận, vậy mà vẫn thất bại.Trình Tuyết Ý lo lắng đến toát mồ hôi, nhưng bây giờ đi gom tiền hiển nhiên không kịp nữa rồi.Nghĩ tới nghĩ lui, nàng cắn môi quyết định vặt lông cừu bên cạnh."Đại sư huynh ra tay thật hào phóng, chắc hẳn tu luyện nhiều năm đã tích lũy được không ít linh thạch?" Nàng không tiếc lời khen ngợi ánh mắt hắn: “Đại sư huynh mua đôi lệ yêu này dùng để luyện khí, nhất định có thể khiến pháp khí đạt đến đỉnh cấp. Nếu dùng để chế tác trang sức phòng ngự cũng rất đẹp, vừa ý nghĩa lại đẹp mắt."Nàng đánh giá trâm cài tóc của hắn: "Ừm, gắn lên trâm cài của đại sư huynh, phối với mái tóc đen, quả thực thích hợp.""Muội thấy đẹp?"Thẩm Nam Âm hỏi lại.Trình Tuyết Ý nghiêm túc gật đầu: "Đẹp, thích hợp làm trang sức cài tóc nhất."Cảm giác nếu dùng trên người hắn cũng chỉ có thể dùng trên trâm cài tóc, những chỗ khác đều có vẻ nữ tính.Nói đến luyện khí, toàn thân hắn đều là pháp khí đỉnh cấp, cần gì phải dùng đến lệ yêu?Chắc là mua về làm trang sức gì đó, có lẽ chuẩn bị cho Phó Tinh Hoa?Ánh mắt Trình Tuyết Ý thay đổi, như vô tình lẩm bẩm: "Trước đây nghe Lý sư huynh nói, đại sư huynh muốn thành thân với Thánh nữ Vô Dục Thiên Cung, nếu mua về làm trang sức cho Thánh nữ cũng rất thích hợp."Thẩm Nam Âm đột nhiên ngẩng đầu, giọng điệu khó đoán: "Ta muốn thành thân?" Hắn nghiêng người: “Với Thánh nữ?""Sao ta lại không biết?"... Quả nhiên chuyện này không phải sự thật.Trình Tuyết Ý tỏ vẻ hoang mang: "Vì nghe Lý Thủ Đạo Lý sư huynh nói nên ta mới đi tìm ngươi đấy."Nàng điên cuồng mách lẻo: "Lý sư huynh nói đây là tin tức nội bộ của hắn, giọng điệu vô cùng chắc chắn, nghĩ đến hắn là đệ tử dưới trướng Quảng Văn đạo quân nên ta cũng tin theo."Vì tin vào tin tức này, còn bị bì yêu lừa gạt tình cảm nên mới làm ra những chuyện cực đoan kia, đều có thể tha thứ được vì tình cảm đúng không?Trình Tuyết Ý tỏ vẻ thất hồn lạc phách.Thẩm Nam Âm nhìn nàng một lúc, dời mắt nói: "Đệ tử của sư đệ."Hắn ghi nhớ khuôn mặt của kẻ này trong đầu."Tin tức của Lý Thủ Đạo không phải sự thật. Ta chưa từng đính ước với ai, cả đời này cũng không có ý định thành thân. Những tin đồn vớ vẩn đó chắc là sư đệ muốn tìm lý do cho người của Vô Dục Thiên Cung vào Càn Thiên Tông nên mới bảo đệ tử dưới trướng phao tin ra ngoài."Phó Tinh Hoa và Phó Tiêu Nhiên là sư huynh muội đến giúp sửa chữa Trấn Yêu Tháp, thân phận của bọn họ nhạy cảm, ngày thường không ra khỏi cửa, đột nhiên đến tông môn khác, dù sao cũng phải có lý do.Việc tiếp đón đúng là do Ngọc Bất Nhiễm phụ trách, Thẩm Nam Âm không ngờ hắn lại tuyên truyền như vậy.Trình Tuyết Ý nghe hắn giải thích cũng hiểu rõ ngọn nguồn, nhưng trong lòng nàng đã không còn quan tâm đến những chuyện này nữa.Nàng đang suy nghĩ xem nên làm thế nào để dẫn đến chủ đề vay tiền, nhất định phải làm trước khi Tu Nguyệt Thảo xuất hiện.Vừa định mở miệng đã nghe Thẩm Nam Âm nói: "Muội không cần suy đoán lung tung, ta mua đôi lệ yêu này là để tặng cho muội."Trình Tuyết Ý cho rằng mình nghe nhầm, dụi dụi tai: "Ngươi nói gì cơ?"Đôi mắt ôn nhuận tuấn mỹ của Thẩm Nam Âm từ từ hạ xuống, dừng lại trên cánh tay đã bị nàng che giấu bằng tay áo."Vừa rồi ta chỉ nghĩ đến việc thoát thân mà vô tình làm muội bị thương, nhất thời không kiểm soát được lực đạo, xin lỗi."Ánh mắt hắn dời lên nhìn vào mắt nàng, nghiêm túc nói: "Đôi lệ yêu này, coi như bồi tội.""Nếu muội thấy cài lên tóc đẹp, sau khi về tông ta sẽ chế tác thành trâm cài, muội có thể cài lên bím tóc."Trình Tuyết Ý theo lời hắn nói vô thức đưa tay lên bím tóc, trên đó đang cài một đôi trâm vỏ sò.Lệ yêu, đương nhiên quý giá và xinh đẹp hơn vỏ sò bình thường rất nhiều.Trình Tuyết Ý ngẩn người nhìn Thẩm Nam Âm hồi lâu, vật phẩm đấu giá cứ lần lượt trôi qua, mãi đến trước khi Tu Nguyệt Thảo xuất hiện, nàng mới lấy lại tinh thần, bình tĩnh lại một lần nữa.Nàng nói với Thẩm Nam Âm, người đã coi sự im lặng của nàng là đồng ý: "Đại sư huynh, đối với ta trang sức chỉ là vật ngoài thân, không quan trọng."Nàng mở to mắt long lanh, nói: "Hay là —— quy đổi thành tiền đi?"Thẩm Nam Âm lần đầu tiên tặng quà cho nữ tử.Tuy với danh nghĩa bồi tội, nhưng lễ vật không phải đan dược hay pháp khí, mà là trang sức, đây là chuyện chưa từng có.Hắn không thể ngờ sư muội vừa rồi còn rất thân thiết, lúc này lại không cần lễ vật của hắn mà muốn tiền."Muội thiếu tiền?" Hắn không từ chối, thuận theo chủ đề: “Chẳng phải muội đã mua rất nhiều thứ rồi sao."Những thứ Trình Tuyết Ý mua bên ngoài đều được ghi vào sổ của hắn, hắn đương nhiên biết số tiền đã biến động.Nhưng vẫn còn lâu mới đủ."Đúng là mua không ít, nhưng đều bán lại cho người khác kiếm lời một chút, dù cộng thêm vốn nhưng so với thứ ta muốn thì vẫn còn kém xa."Trên màn trời bên ngoài cửa sổ lại xuất hiện vật phẩm mới, tiếng bàn tán bên trong sôi nổi, nhưng Trình Tuyết Ý lại không hề hứng thú.Thẩm Nam Âm nhanh chóng nhận ra nàng muốn gì.Trình Tuyết Ý nhìn thấy vẻ do dự thoáng qua trên mặt hắn liền biết hắn đã đoán được.Tâm linh tương thông xem ra cũng không phải chuyện tốt."Đại sư huynh, nếu muốn bồi tội, ngươi nên bồi tội đúng chỗ." Trình Tuyết Ý nói thẳng: “Lệ yêu tuy tốt, nhưng ta muốn Tu Nguyệt Thảo hơn.""Tội này, ngươi có muốn bồi thường không?"Sắp đến lúc tranh đoạt rồi, lúc này không cần phải vòng vo, nói thẳng là tốt nhất.Hắn sẽ lựa chọn như thế nào?Trong lòng Trình Tuyết Ý kỳ thật đã có tính toán trước nên mới luôn cảm thấy mình đang "tranh đoạt".Quả nhiên, Thẩm Nam Âm không suy nghĩ lâu liền nói: "Sư đệ bị thương rất nặng, nguy hiểm cận kề, nếu không có Tu Nguyệt Thảo làm thuốc sẽ thập tử nhất sinh."Hắn tha thiết muốn thuyết phục Trình Tuyết Ý: "Muội cũng không nhất thiết phải cần nó."Tình cảm trên mặt Trình Tuyết Ý dần dần biến mất, không còn chút dấu vết.Sự dao động trong lòng vì đôi lệ yêu lúc trước đều biến mất sạch sẽ."Sao đại sư huynh biết ta không nhất thiết phải cần nó?" Trình Tuyết Ý nhìn hắn chằm chằm: “Nếu ta nói, không có Tu Nguyệt Thảo ta cũng sẽ chết thì sao?"Thẩm Nam Âm nhíu mày: "Muội chỉ bị thương ngoài da, sao có thể chết được?"Trình Tuyết Ý bật cười thành tiếng, tiếng cười trong trẻo dễ nghe, giống như tiếng chuông của nàng.Thẩm Nam Âm khựng lại, im lặng.Vết thương trên cánh tay Trình Tuyết Ý thật sự không nặng, với tu vi cao thâm của hắn, chỉ cần phất tay là có thể chữa khỏi.Vết thương này cũng khó mà nói ra miệng, vốn dĩ là do nàng khiêu khích Thẩm Nam Âm trước mới gây ra.Nếu nàng là Thẩm Nam Âm, đừng nói là bồi tội hay áy náy, nàng chỉ thấy đối phương bị thương thật đáng đời, không nhân cơ hội dạy cho hắn một bài học thì đã nhân từ lắm rồi. 

 

Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com