Đè Xong Mới Biết Nhầm Người

Chương 118



Chương 118:Vũ Phù Quang được khen, nhất thời có chút lâng lâng, đến khi hoàn hồn lại đã bị Hàn Lâm bên cạnh nhắc nhở."Thiếu chủ, Quân thượng đã đi rồi."Nụ cười rạng rỡ của Vũ Phù Quang tắt ngúm, khóe miệng mím lại: "Ta biết.""Vậy chúng ta thật sự phải ở lại đây, không đi giúp Quân thượng sao?"Vũ Phù Quang đi dạo một vòng bên trong Tầm Quân Các rồi dừng lại trước bức hoạ trên tường.Hắn nhìn bức hoạ hồi lâu, ma khí nhàn nhạt toả ra từ đáy mắt: "A tỷ đã dặn dò, ai không nghe lời, ta sẽ giết kẻ đó."Ba ma còn lại lập tức không dám nói gì.Vũ Phù Quang bước tới, đưa tay sờ bức hoạ trên tường, thầm nghĩ, hắn cũng muốn có một bức hoạ như vậy với a tỷ.Phàm giới, nơi đặt giới môn.Thẩm Nam Âm dẫn người đến đây, nhìn cảnh tượng hoang tàn bên kia giới môn, gần như không thể nhận ra nơi này từng tấp nập người qua kẻ lại, buôn bán sầm uất.Thiên hạ thái bình đã lâu, giới môn là nơi liên quan đến tu giới, chỉ cần nghe nói có dính dáng đến linh khí, những người có thể buôn bán ở gần đây đều là phàm nhân có thân phận địa vị cao quý, kiếm được số tiền không thể đong đếm.Nhưng hiện tại người đi nhà trống, không còn gì cả, nơi này đã như vậy, huống chi là trong thành trấn.Mặc dù Thẩm Nam Âm là người dẫn đội, nhưng khi không cần chiến đấu sẽ có vài người trong đám người không coi hắn ra gì.Đạp lên đầu Thẩm Nam Âm thật sự khiến người ta có cảm giác lâng lâng, không khác gì việc thăng cấp là mấy.Những người này đương nhiên là số ít, đại đa số vẫn tôn kính Thẩm Nam Âm, bởi vì uy tín và năng lực của hắn trong quá khứ vẫn còn đó.Nhưng những người ít ỏi này đưa ra đề nghị, đôi khi cũng khiến người ta phải động lòng.Sau khi Thẩm Nam Âm xác định nơi đây không có dấu vết của Hoạ Bì Yêu và Ma tộc, mấy người kia liền hành động, đẩy hắn ra.Thẩm Nam Âm đứng vững, nghiêng đầu nhìn bọn họ, mấy người kia lập tức khẩn trương, chột dạ nhìn nhau."Dò la mãi mà không có chút tin tức nào, đừng nói là ngươi cố ý nới lỏng, không muốn để chúng ta phát hiện ra gì đấy nhé?"Bọn họ cảm thấy mình đang nghi ngờ rất có lý, dù sao Thẩm Nam Âm và Ma nữ kia có quan hệ mờ ám, còn làm mất Bạch Trạch đồ, tội không thể tha thứ."Cứ tìm kiếm như vậy không phải là biện pháp, thời gian càng kéo dài, tu chân giới và thế gian càng nguy hiểm, phải nghĩ cách khác thôi."Một câu nói rất đúng đắn, nhưng ngay cả Thẩm Nam Âm cũng chưa nghĩ ra biện pháp nào hay, bọn họ có thể có ý kiến gì?Người nọ quay lại, chỉ vào A Thanh trong đám người."Nàng ta được chọn vào nội môn là chuyện rất nhiều người đều thấy." Hắn ta nói chắc nịch: “Trần Tố Thanh và Trình Tuyết Ý là tỷ muội tốt, Trình Tuyết Ý suýt nữa mất cơ hội vào nội môn vì nàng ta. Bây giờ chúng ta đều biết nàng ta vào nội môn là vì Bạch Trạch đồ, vì tiếp cận Trấn Yêu Tháp và Tiên Lao, nàng ta dám mạo hiểm như vậy để giúp người này, nói không chừng chính là gian tế mà Pháp Tông muốn tìm!"Sự nghi ngờ này không phải là không có lý, hắn ta nói xong, các đệ tử các tông nhìn nhau, nhất thời không ai phản bác được.A Thanh là y tu đi theo đội ngũ, đệ tử Bích Thuỷ Cung không nhiều, mỗi đội ngũ được phân một y tu đã tốt lắm rồi.Ở đây không có người của Bích Thuỷ Cung nói giúp nàng, nàng chỉ đành dựa vào chính mình, nhưng nàng cũng không muốn phủi sạch quan hệ với Tuyết Ý, cắn môi không phản bác, chỉ nói: "Ta không làm chuyện gì có lỗi với tông môn.""Ngươi nói không làm là không làm sao?" Người nọ khinh miệt nói.Thẩm Nam Âm nhìn trang phục khác tông môn trên người đối phương, thản nhiên nói: "Nếu nàng là gian tế, sư tôn sẽ không để nàng đi theo đội ngũ ra ngoài."Có thể nghi ngờ Thẩm Nam Âm, nhưng không thể nghi ngờ Tĩnh Từ Pháp Tông.Khí thế của người nọ lập tức giảm đi không ít, nhưng vẫn nói: "Biết đâu Pháp Tông thả nàng ta ra là có dụng ý khác thì sao?"Cuối cùng hắn ta cũng nói đến phần mình muốn nói: "Pháp Tông có thể muốn dụ rắn ra khỏi hang, cố ý sắp xếp nàng ta vào đội ngũ của chúng ta, chi bằng chúng ta trói nàng ta lại, tìm một nơi dễ thấy để trừng trị, nói không chừng Trình Tuyết Ý sẽ không nhịn được mà đến cứu người! Đến lúc đó chúng ta sẽ bắt gọn cả ba!"Thẩm Nam Âm nhíu mày, định phản đối ngay lập tức, nhưng A Thanh lại nhanh miệng hơn hắn: "Ngươi đừng hòng lợi dụng ta để hãm hại Tuyết Ý! Nàng tuyệt đối không phải loại người như các ngươi nói! Nàng có lấy Bạch Trạch đồ hay không là chuyện khác, muốn vu oan thì đâu thiếu lý do, giống như các ngươi bây giờ đang ép buộc ta, gán tội danh cho ta vậy, chuyện Trấn Yêu Tháp, Bạch Trạch đồ và Tiên Lao, nói không chừng đều là do các ngươi cố ý gây ra!""Ta thà chết ở đây chứ tuyệt đối sẽ không giúp các ngươi dụ nàng ra!”A Thanh nói xong liền định tự sát, khiến người đề nghị kia hoảng sợ.Hắn ta sững người, vội vàng nói: "Giả vờ ai không biết, ngươi có bản lĩnh thì cứ tự sát đi!"A Thanh không phải giả vờ, nàng muốn làm thật, nàng tuyệt đối tin tưởng Tuyết Ý, tin tưởng dù có lấy Bạch Trạch đồ cũng là do bất đắc dĩ.Nàng thậm chí đã hiểu tại sao lần cuối cùng gặp mình, Trình Tuyết Ý lại lạnh nhạt như vậy, lúc đó Trình Tuyết Ý đã muốn phủi sạch quan hệ với mình, sợ liên luỵ đến mình!Nàng tuyệt đối sẽ không để mình trở thành trở ngại của Tuyết Ý!Trước khi chủy thủ đâm vào tim, nàng đã bị người ta ngăn lại.A Thanh kinh hoàng nhìn sang, thấy sườn mặt hơi gầy của Thẩm Nam Âm.Hắn nhẹ nhàng lấy chủy thủ lại, tra vào vỏ, ra hiệu nàng cất đi.A Thanh ngơ ngác cúi đầu, nghĩ đến đại sư huynh đã phải chịu hình phạt gì vì Bạch Trạch đồ bị mất, trong lòng không khỏi áy náy thay Tuyết Ý.Tên đệ tử muốn lợi dụng nàng để dụ rắn ra khỏi hang thấy bọn họ tương tác với nhau, lại muốn nói gì đó, nhưng lại phát hiện miệng mình không thể cử động được.Hắn ta kinh ngạc nhìn Thẩm Nam Âm, dáng người hắn cao gầy, bạch y trầm tĩnh, cử chỉ ung dung, tóc đen cùng dây buộc tóc trắng đan xen bay phấp phới, nhìn còn thanh lệ tuấn mỹ hơn với bộ cẩm y, đội ngọc quan của bọn họ.Hắn lặng lẽ đứng đó, khiến bọn họ ồn ào trông như những tên hề nhảy nhót."Buông sư huynh ta ra!" Đồng bọn của người nọ tiến lên, trừng mắt nhìn Thẩm Nam Âm: “Sư huynh ta lo nghĩ cho thiên hạ, lời hắn nói không phải không có lý, nói không chừng Pháp Tông muốn dùng Trần Tố Thanh để dụ Trình Tuyết Ý ra, ngươi không cho sư huynh ta nói chẳng khác nào đang chột dạ!?""Người của Càn Thiên Tông, các ngươi cứ mặc kệ hắn à? Các ngươi còn muốn tin tưởng người này!?"Đệ tử Càn Thiên Tông bị hắn ta dùng lời lẽ kích động đều quay đầu đi, đồng loạt đứng sau lưng Thẩm Nam Âm, tư thế kiêu ngạo như trước."Các ngươi!—""Kim Sơn Cốc." Thẩm Nam Âm đột nhiên lên tiếng, nói ra tên tông môn của mấy người này khiến bọn họ hơi sững lại."Ta nhớ Kim Sơn Cốc chủ tu Đan đạo, không giỏi đấu pháp.""...Vậy thì sao! Ngươi khinh thường luyện đan?! Vậy thì các ngươi đừng dùng đan dược nữa!"Thẩm Nam Âm chậm rãi rút kiếm, kiếm ý của Hồng Trần Kiếm tràn ra, bọn họ đột nhiên im bặt.Lần này không ai dùng cấm ngôn chú với bọn họ, mà là tự họ không nói được."Thời loạn lạc, sợ nhất là nội loạn. Các ngươi dùng lời lẽ kích động thù hận, gây hoang hoảng, không thích hợp đi cùng ta." Giọng nói của Thẩm Nam Âm vẫn ôn hoà lễ độ, nhưng hành động của hắn lại hoàn toàn khác.Hắn vung một kiếm, đẩy mấy đệ tử Kim Sơn Cốc ra khỏi phạm vi bảo vệ của mình."Đường tiếp theo, các ngươi tự đi."Cách giải quyết vấn đề triệt để nhất, chính là giải quyết những người gây ra vấn đề.Thẩm Nam Âm vung tay áo, định trụ mấy người bọn họ rồi dẫn theo những người còn lại rời khỏi giới môn.Mấy người Kim Sơn Cốc lập tức hoảng sợ, bọn họ đương nhiên biết bên ngoài hỗn loạn đến mức nào, đi theo Thẩm Nam Âm là lựa chọn tốt nhất, dù sao hắn cũng là Hoá Thần, mà số người đạt được tu vi này chỉ đếm trên đầu ngón tay, bọn họ được phân vào đội ngũ của hắn đã là may mắn lắm rồi.Nhưng bây giờ Thẩm Nam Âm lại muốn bỏ rơi bọn họ!"Ngươi không thể làm vậy, ngươi không thể bỏ rơi chúng ta, ngươi—"Ánh hoàng hôn chiếu lên sườn mặt tuấn mỹ của Thẩm Nam Âm, hắn gầy đi rất nhiều, cằm nhọn hơn trước, khi không cười, khí chất càng thêm lạnh lùng.Hắn hơi nghiêng đầu, thản nhiên nói: "Ta có thể."Dứt lời, hắn bỏ mặc mấy người kia rời đi, vừa quay đầu, hắn dường như nhìn thấy bóng dáng quen thuộc trong rừng cây.Cả người hắn chấn động, tay nắm chặt chuôi kiếm.Đệ tử bên cạnh hỏi hắn làm sao vậy, hắn cố gắng không nhìn về phía đó, kìm nén suy nghĩ muốn tìm hiểu đến cùng mà tiếp tục đi về phía trước."Không có gì. Đi thôi."Hắn tìm lại giọng nói của mình, khàn khàn nói...Thẩm Nam Âm vừa dẫn người rời khỏi thế gian, vừa bố trí trận pháp xung quanh, đảm bảo giới môn sẽ không bị Ma tộc mở ra.Tu sĩ còn có thể chống lại Ma tộc, phàm nhân thì chỉ có thể bị tàn sát."Các ngươi cứ tiếp tục đi về phía trước."Làm xong mọi việc, Thẩm Nam Âm dặn dò các đệ tử trong tông: "Ta sẽ đuổi theo sau."Hắn muốn rời đi? Mọi người nhìn nhau, đều có chút do dự.Có người của tông môn khác nhỏ giọng nói: "Hắn rời đi lúc này, chắc là muốn làm gì đó..."Lời nghi ngờ nói được một nửa đã bị đồng môn ngăn lại, bởi vì Thẩm Nam Âm nhìn sang.Ánh mắt hai người chạm nhau, hắn bình tĩnh, không sợ bị nghi ngờ, ngược lại người vừa nói chuyện lại sờ mũi cười ngượng ngùng. 

 

Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com