Ngu Ấu Ninh ngồi trên bàn tròn hình hoa mai, ánh mắt do dự, một lúc lâu mới nhỏ giọng nói.
“Ngươi… không về Đông viện nghỉ ngơi sao?”
Trong điện, có thể nghe thấy được cả tiếng kim rơi, ánh nến lấp lánh, không một tiếng động.
Hồi lâu không nghe thấy Thẩm Kinh Châu đáp lại, Ngu Ấu Ninh lén lút nâng mí mắt lên.
Thẩm Kinh Châu với đôi mắt như cười như không: “Ngu Ấu Ninh, ngươi cho rằng trẫm là cung nhân mang thức ăn tới ư?”
Ngu Ấu Ninh không dám, nàng vội vàng phủ nhận: “Ta không có!”
Dứt lời, nàng lại nhẹ nhàng thêm một câu, “Thực ra ngươi có thể, có thể để Đa Phúc công công mang đến.”
Thẩm Kinh Châu cười khẽ: “Ông ta là cung nhân của ngươi?”
Ngu Ấu Ninh lắc đầu.
Nàng thực sự muốn nói rằng những cung nhân khác cũng có thể, hầu hạ Thẩm Kinh Châu không chỉ có Đa Phúc, nhưng tiếc là Ngu Ấu Ninh chỉ quen biết Đa Phúc, nên đành thôi.
Cúi đầu ngượng ngùng.
Cung nhân khẽ khàng bước vào, lấy quả cầu xông hương bằng bạc chạm rỗng treo trước giường, thay hương mới.
Ngu Ấu Ninh khẽ động mũi, ngạc nhiên khi cung nhân thay bằng hương thụy lân mà Thẩm Kinh Châu thường dùng, chứ không phải hương nga lê trướng trung trước đó.
Ngu Ấu Ninh chỉ nghĩ đến việc tối nay Thẩm Kinh Châu nghỉ lại đây, không nghĩ nhiều.
Bước trên thảm lông cừu đến trước giường, Ngu Ấu Ninh lại lặng lẽ lùi lại hai ba bước.
Nếu Thẩm Kinh Châu thật sự muốn thành thân với Triệu nhị tiểu thư, thì nàng sợ rằng cũng không thể nằm chung với Thẩm Kinh Châu nữa.