Kể từ sau Trung Thu, Ngu Ấu Ninh như chưa từng gặp Đa Phúc, nàng còn tưởng rằng do mình đến không đúng lúc, vừa khéo ngay lúc Đa Phúc không trực.
Tiểu thái giám tái xanh mặt mày, run rẩy, suýt nữa thì cầm theo đèn lồng quỳ luôn xuống đất.
“Đa, Đa Phúc công công...”
Tiểu thái giám muốn nói lại thôi, thỉnh thoảng liếc nhìn Thẩm Kinh Châu, kinh hồn bạt vía.
Hắn ta cúi đầu nói nhỏ.
“Đa Phúc công công gần đây không được khỏe, bệ hạ nhân từ rộng lượng, đặc biệt cho phép ông ấy ở lại cung nghỉ ngơi. Nếu điện hạ có việc, cứ tìm nô tài là được.”
Trong lúc hắn ta nói, Ngu Ấu Ninh vẫn đứng sau Thẩm Kinh Châu, chỉ lộ ra một con mắt, tự nhiên cũng không thấy được sự hoảng loạn bất an dưới chiếc mũ của thái giám.
Hai tay cầm đèn lồng của hắn ta đã bị bản thân nắm chặt đến nổi in cả dấu đỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Đã bị ốm, Ngu Ấu Ninh cũng không hỏi thêm.
Cúi đầu, từng bước theo sau Thẩm Kinh Châu vào nhà.
Tiểu thái giám có giọng nói nhỏ nhẹ kịp thời vang lên bên tai Ngu Ấu Ninh: “Điện hạ, tẩm điện của điện hạ ở tây viện, xin mời điện hạ theo nô tài.”
Ngu Ấu Ninh ngạc nhiên: “Vậy... bệ hạ thì sao?”
Tiểu thái giám cung kính, mặt mày tươi cười: “Bệ hạ tự nhiên ở tại đông viện, trong điện Bồng Lai.”
Ngu Ấu Ninh tròn xoe mắt, mặt đầy vẻ không thể tin.
Nàng nắm c.h.ặ.t t.a.y Thẩm Kinh Châu: “Ta không đi.”
Ngu Ấu Ninh vào những ngày này thường ở thư phòng cùng Thẩm Kinh Châu phê duyệt tấu chương.