Ngu Ấu Ninh với đôi mắt cười cong cong như trăng: “Một khi đã như thế, vậy ta sẽ ở bên bệ hạ cũng được.”
Mấy khớp ngón tay đặt trên tay vịn của Thẩm Kinh Châu khựng lại một chút.
Khói xanh từ hoa văn lư hương cuốn lên, ánh nến trong ngự thư phòng sáng rực cả đêm, không ngừng tỏa sáng.
Đa Phúc lê đôi chân bị thương ở đầu gối, khập khiễng đến trước ngự thư phòng.
Thẩm Kinh Châu vẫn ngồi trên ngai vàng, chẳng qua giờ phút này, trên đùi của hắn có thêm một cái đầu lông xù.
Tóc rối bù, Ngu Ấu Ninh vốn đang tựa vào bàn nhỏ nghỉ ngơi, không biết từ lúc nào đã rơi vào lòng Thẩm Kinh Châu.
Mái tóc đen xù xì che khuất một nửa gương mặt xinh đẹp, chiếc cổ trắng nõn mảnh khảnh rơi vào tay hắn, Ngu Ấu Ninh lại hồn nhiên hoàn toàn không hay biết.
An tâm gối đầu trên đùi Thẩm Kinh Châu ngủ say.
Đa Phúc run rẩy, quỳ xuống dập đầu, giọng nói gần như bị nén lại trong cổ họng.
Trong cung điện tường đỏ ngói vàng này, ban thưởng và đánh đòn đều là ân huệ của chủ tử.
Trong điện không một tiếng động, có thể nghe được cả tiếng kim rơi.
Dư quang của Đa Phúc vô tình chạm phải ánh nhìn lạnh như băng của Thẩm Kinh Châu, làm ông ta sợ đến mức run run, cúi đầu dập đầu xuống đất.
Thẩm Kinh Châu lạnh nhạt nói: “Lần sau không được viện lẽ như vậy nữa.”
Câu này Đa Phúc nghe rất quen, lần trước Thẩm Kinh Châu nói câu này, ông ta không bị phạt. Lần này thì suýt nữa mất mạng, nếu có lần sau...