Cho đến hai ngày sau, Ngu Ấu Ninh ngồi trên thuyền hoa câu cá.
Cá trong sông vẫn chưa cắn câu, mặt nước lăn tăn, sóng xanh bồng bềnh nhấp nhô.
Ngu Ấu Ninh không biết đã bao nhiêu lần ở trong đầu hồi tưởng lại những gì Thẩm Kinh Châu nói với mình đêm qua.
Bỗng nhiên, nàng từ ghế đệm đứng phắt dậy, mặt mày tức giận.
Bất chấp việc cung nhân phía sau bị mình dọa sợ, Ngu Ấu Ninh vội vàng nâng váy, chạy về phía thư phòng của Thẩm Kinh Châu.
Ngu Ấu Ninh thẹn quá thành giận, má căng phồng lên.
Nàng tức giận, vòng qua tấm bình phong dệt lụa, gọi thẳng cả tên lẫn họ: “Thẩm Kinh Châu, chàng…”
Nhóm ba nhóm năm triều thần đứng dưới liếc mắt nhìn nhau.
Ngu Ấu Ninh bị dọa nhảy dựng, vội lùi lại hai ba bước: “Ta, ta đi nhầm chỗ rồi.”
Các triều thần đứng im lặng, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, không biết ai là người đầu tiên hô lên: “Gặp qua Hoàng hậu nương nương.”
Ngu Ấu Ninh hoảng hốt, hàng mi mảnh mai run rẩy như cánh bướm tàn, nàng vô thức tìm kiếm bóng dáng Thẩm Kinh Châu ở trên.
Các triều thần vẫn đang chờ nàng biểu hiện.
Hai tay Ngu Ấu Ninh buông thõng trong tay áo, bắt chước bộ dạng thường ngày của Thẩm Kinh Châu, sắc mặt ba phần lạnh lùng.
Nàng gật đầu: “Ừ.”
Đa Phúc cầm phất trần tiến lên, tự tay tiễn các đại thần ra ngoài.
Âm thanh bước chân bên tai không còn, tâm treo cao của Ngu Ấu Ninh cuối cùng cũng buông xuống.
Nàng chậm rãi thở ra một hơi, nhẹ nhàng đi về phía Thẩm Kinh Châu.
Váy áo bay bay, kéo theo ánh nến vàng rực rỡ.
Sự bình tĩnh thong dong trước các đại thần vừa rồi hoàn toàn không thấy nữa, trong lòng Ngu Ấu Ninh vẫn còn sợ hãi, sau này không thể hành động lỗ mãng như thế được nữa.
Nàng ngẩng mặt, tự nhiên đổ hết tội lỗi lên đầu Thẩm Kinh Châu: “Đều là do bệ hạ.”