Văn võ bá quan quỳ rạp trên đất đông nghìn nghịt, liếc mắt nhìn nhau, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Ánh nắng đầy đất, ánh sáng huyền ảo như hương rượu say lòng, thơm ngát ngào ngạt.
Ngu Ấu Ninh mở to đôi mắt, không thể tin nổi nhìn Thẩm Kinh Châu ở gần bên.
Tổ tông?
Tổ tông nào?
Ai là tổ tông của Thẩm Kinh Châu?
Đầu óc rối bời, hỗn loạn như một quả cầu bông không có trật tự.
Chiếc khăn trong tay nắm chặt lại thành một cục, Ngu Ấu Ninh ngẩng gương mặt với đôi má lúm đồng tiền lên, hàng mi dài đậm rõ nét.
Nàng lắp bắp: “Chàng, chàng…”
Giọng nói mềm mại như mật ngọt, đỏ hồng dần dần lan tỏa trên má Ngu Ấu Ninh, như tầng tầng sóng gợn.
Thẩm Kinh Châu với dáng cao thẳng như hạc, bóng dáng thanh thoát như trúc xanh, hắn cười.
“Còn chưa xuống sao?”
Mặt đất lặng ngắt như tờ, thiên uy sâm nghiêm, không ai dám cả gan ngẩng đầu, lặng lẽ dò xét Thẩm Kinh Châu và Ngu Ấu Ninh.
Lên tiếng trống làm hăng hái tinh thần, Ngu Ấu Ninh siết một tay thành quyền, một tay nắm lấy ngón tay nhỏ của Thẩm Kinh Châu, thấp thỏm bước xuống kiệu liễn.
Các cung nhân cầm bát hương, quỳ gối trước ngựa lớn, chỉ có một bóng dáng yểu điệu lướt qua.
Đôi giày thêu hoa văn bảo tương giẫm lên ánh nắng ban ngày, Ngu Ấu Ninh sợ hãi, chậm rãi vượt qua hàng trăm cung nhân.
Bước lên ghế lên kiệu.
Đa Phúc lại một tiếng lanh lảnh “Khởi”—
Ngoài xe ngựa liễn lớn, lần lượt truyền đến âm thanh tạ ơn như dời non lấp biển, đinh tai nhức óc.
Ngu Ấu Ninh cứng đờ cả người, theo bản năng nắm c.h.ặ.t t.a.y Thẩm Kinh Châu, thân hình nhỏ xinh gầy yếu áp sát vào Thẩm Kinh Châu.
Nàng không dám ngẩng đầu, hơi thở cũng rất nhẹ, sợ rằng mọi người bên ngoài xe ngựa liễn phát hiện ra điều gì đó.
Mành xe thêu hoa văn hoàng long màu vàng sáng chậm rãi hạ xuống, ngăn cách ánh sáng bên ngoài.
Ngu Ấu Ninh im lặng thở phào.
Dư quang nhìn thấy mình vẫn nắm tay Thẩm Kinh Châu, Ngu Ấu Ninh nhìn tay mình, rồi lại nhìn Thẩm Kinh Châu.
Nàng ung dung thản nhiên, chậm rãi buông tay ra.
Bỗng có tiếng cười bên tai, Thẩm Kinh Châu mỉm cười, vẻ mặt bình thản.
“Điện hạ đây là… Qua cầu rút ván?”
Ngu Ấu Ninh thốt lên: “Không phải!”
Khóe môi Thẩm Kinh Châu vương ý cười, ánh mắt như có như không lướt qua ngón tay Ngu Ấu Ninh vừa buông ra.
Ngu Ấu Ninh mím môi đỏ, như để phản bác lời vu khống của Thẩm Kinh Châu.
Mỗi bước mỗi xa
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Nàng đột ngột giơ tay, nắm chặt cổ tay Thẩm Kinh Châu, Ngu Ấu Ninh hừ một tiếng, khiêu khích nhìn về phía Thẩm Kinh Châu.
Đôi mắt tròn xoe của nàng vì tức giận mà càng tròn hơn.
Thẩm Kinh Châu nhếch khóe môi, không biến sắc thoát khỏi sự kìm kẹp của Ngu Ấu Ninh.
Hai tay trống rỗng, Ngu Ấu Ninh không hiểu gì cả.
Thẩm Kinh Châu quay trở ngược nắm lấy tay Ngu Ấu Ninh.