Trong noãn các đã sớm thắp đèn, cung nhân đứng hầu bên cạnh, khom người kéo rèm.
Ánh nến vàng sáng nhấp nháy trên mặt Ngu Ấu Ninh, nàng từ trong vòng tay Thẩm Kinh Châu lăn xuống giường, đưa lưng về phía Thẩm Kinh Châu, chôn mình trong chăn gấm.
“Ta ghét chàng.”
Ngu Ấu Ninh thầm thì.
Rõ ràng không phải lỗi của nàng, Thẩm Kinh Châu còn cố tình để lại vết thương trên môi nàng.
Thẩm Kinh Châu đáp lại: “… Ừ.”
Giọng nói trầm ấm khàn khàn.
Ngu Ấu Ninh hít hít mũi: “Ta không muốn quan tâm tới chàng nữa.”
Bỗng nhiên, cả người Ngu Ấu Ninh lẫn chăn gấm được khẽ đảo lộn, đối diện với Thẩm Kinh Châu.
Mắt hạnh Ngu Ấu Ninh mở to.
Ngón tay thon dài với khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng chạm vào vết thương ở khóe môi của Ngu Ấu Ninh.
Thẩm Kinh Châu cười đến dịu dàng, nhưng không cho phép phản bác.
“Điện hạ, lời này… sau này không được nói nữa.”
Ngu Ấu Ninh do dự “à” một tiếng, ánh mắt đảo quanh, nàng tiến lên nửa bước, nửa mặt chôn vào lòng bàn tay Thẩm Kinh Châu.
“Nhưng ta vẫn còn giận.”
Lực chạm vào vết thương của Ngu Ấu Ninh rất mềm nhẹ, Thẩm Kinh Châu cười nói, ung dung: “Vậy điện hạ muốn làm thế nào để hết giận?”
“Thẩm Kinh Châu.”
Ngu Ấu Ninh nhẹ nhàng vỗ tay lên mu bàn tay Thẩm Kinh Châu, giọng nói thỏ thẻ.
Nàng chống nửa người dậy, giọng nói mềm mại khẽ khàng bên tai Thẩm Kinh Châu.
Bất ngờ, Ngu Ấu Ninh nhanh chóng hôn lên khóe môi Thẩm Kinh Châu.
Ánh mắt Thẩm Kinh Châu thoáng chốc tối lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Hắn cúi người xuống ôm chặt Ngu Ấu Ninh.
Mỗi bước mỗi xa
…
Bóng mây ngang qua cửa sổ, dáng trúc lượn quanh.
Ngu Ấu Ninh hai tay nắm chặt chăn gấm, đôi mắt lấp lóe, vành tai ửng đỏ.
Chăn gấm bên cạnh vẫn còn lưu lại hơi ấm.
Thẩm Kinh Châu trước đó đã gọi người chuẩn bị nước, sau đó thì không thấy bóng dáng đâu.