Ánh vàng sau lưng Ngu Ấu Ninh rũ xuống, áo choàng gấm thêu hình thụy thú phủ trên vai, hoa văn thụy thú trên áo được dệt bằng chỉ vàng bạc, lấp lánh dưới ánh nắng.
Rực rỡ như ngọc vàng châu báu.
Giống như đôi mắt sáng ngời của Ngu Ấu Ninh lúc này.
Ngây thơ, ngờ nghệch, không rành thế sự.
Đây là ánh mắt của Ngu Ấu Ninh có được sau khi rời khỏi chốn biệt viện tối tăm lạnh lẽo kia.
Ngu Ấu Ninh sợ mùi m.á.u tanh nồng nặc, ngay cả trong mơ cũng tránh còn không kịp.
Màu mắt của Thẩm Kinh Châu dần tối lại.
Nơi không có ánh sáng hoàng hôn chiếu đến, đôi con ngươi kia nguội lạnh tối tăm.
Mỗi bước mỗi xa
Hắn mỉm cười khẽ: “Điện hạ thật sự là mưu tính sâu xa.”
Thẩm Kinh Châu nửa khum ngón tay, gõ nhẹ lên cửa sổ.
“Ta còn chưa đồng ý, ngay cả sính lễ điện hạ cũng chuẩn bị luôn rồi.”
... Sính, sính lễ?
Ngu Ấu Ninh nhìn chim nhạn giấy trong tay Thẩm Kinh Châu, lại nhìn vẻ mặt trêu chọc của Thẩm Kinh Châu.
Hoảng hốt lắc đầu.
Hóa ra chim nhạn là sính lễ, là nàng vội vàng hiểu nhầm.
Mặt Ngu Ấu Ninh lộ vẻ ngượng ngùng, cố gắng giữ thể diện cho mình.
“Sính lễ, sính lễ cũng không sao cả.”
Dù sao thành thân cũng chỉ có hai người là nàng và Thẩm Kinh Châu.