Đế Nhật Trùng Sinh Phá Thiên Vạn Giới

Chương 94: Huyền Thiên Mê Cung



Tro bụi từ trận chiến trước vẫn lơ lửng trong không khí, như làn sương mỏng giăng kín bầu trời, mang theo mùi máu khô hòa quyện với linh khí cổ xưa nồng đậm, pha chút sát khí kinh hồn còn sót lại. Mặt đất nứt vỡ giờ khép lại chậm rãi, từng ngọn cỏ xanh mọc lên từ đất cháy, như sức sống bất khuất trỗi dậy giữa hoang tàn, nhưng không gian vẫn nặng nề, như ẩn chứa một lời thì thầm sâu thẳm từ thời hỗn độn vọng về. Cánh cổng mới hiện ra giữa chiến trường đổ nát, cao ngàn trượng, khắc đầy những nét chạm cổ xưa lấp lóe ánh sáng tím thẫm, như ngọc tím thời xa xưa chạm hình rồng phượng giao hòa, tỏa ra linh khí tinh khiết xen lẫn áp lực kinh hồn, như tiếng gọi từ một cõi hư không xa thẳm.

Nguyễn Minh Nhật quỳ trên cỏ cháy, thân hình rách nát sau trận chiến kinh hồn, máu tươi chảy dài từ vai trái xuống ngực, thấm ướt đất thành những vệt đỏ thẫm, như mực đỏ loang trên cuộn tranh cổ. Giáp vàng kim giờ chỉ còn vài mảnh vỡ lóe sáng yếu ớt, mờ nhạt dưới lớp máu khô và bụi bẩn, như chiến thần nhuộm máu giữa đất trời tan hoang. Mạt Nhật Thần Kiếm cắm sâu xuống đất, kiếm quang đỏ đen rung lên nhè nhẹ, như khúc ca chiến trận sắp tắt, ngựa sắt gãy vụn nằm bên cạnh, khói lửa đã tắt, chỉ còn đôi mắt sắt lóe lên ánh sáng mờ nhạt, như chiến mã trung thành đã tận lực. Hắn thở hổn hển, từng hơi thở nặng nề như kéo ngàn cân đá đè ép lồng ngực, máu tươi nhỏ từng giọt từ khóe miệng xuống cỏ cháy, nhưng ánh mắt sâu thẳm lóe lên tia kiên định xen lẫn cảm xúc mơ hồ.

Hắn ngẩng đầu nhìn cánh cổng mới, đôi mắt mờ đục dưới lớp máu khô dần sáng lên, tay phải siết chặt roi sắt nứt vỡ, cảm nhận linh khí từ cánh cổng tràn vào cơ thể qua những vết thương rách nát, từng tia linh khí len lỏi vào mạch máu, như dòng suối mát chảy qua sa mạc khô cằn, chữa lành phần nào đan điền nứt vỡ. Hắn hít sâu, giọng trầm khàn vang vọng:

“Trận chiến trước… huyết mạch ta rung động, như ngọn lửa từ một cõi xa xôi bùng cháy, kéo ta khỏi cửa tử. Sức mạnh ấy là gì? Ý chí ấy từ đâu? Ta chưa rõ… nhưng ta sẽ tìm ra!”

Hắn đứng dậy chậm rãi, thân hình run rẩy dưới sức nặng của những vết thương, máu tươi chảy dài từ vai trái xuống cánh tay, nhưng mỗi bước chân đều vững vàng, như chiến thần bất khuất giữa chiến trường đổ nát. Huyết Ma Lão Nhân, Linh Dao và Lam Thiên Kiệt đứng phía sau, lặng lẽ vận công phục hồi, linh khí tinh khiết từ cánh đồng tràn vào cơ thể họ, chữa lành những vết thương từ trận chiến trước. Minh Nhật không nhìn lại, ánh mắt lạnh lẽo tập trung vào cánh cổng, thầm nghĩ:

“Thử thách mới… Ta sẽ dùng tất cả để vượt qua!”

Hắn bước qua cánh cổng, không gian rung chuyển dữ dội, linh khí cổ xưa cuốn bay tro bụi, kéo hắn và đồng đội vào một vùng đất mới. Trước mặt họ là một mê cung khổng lồ, tường đá cao ngàn trượng, khắc đầy những nét chạm tím thẫm lấp lóe ánh sáng huyền ảo, như ngọc cổ chạm hình rồng phượng giao hòa, tỏa ra linh khí tinh khiết nồng đậm xen lẫn áp lực kinh hồn, như hơi thở từ một cõi hư không sâu thẳm. Mê cung trải dài bất tận, những con đường đá uốn lượn như dòng sông lớn chảy qua đất trời, mỗi ngã rẽ ẩn chứa linh khí biến ảo, lúc nóng rực như lò lửa ngàn năm, lúc lạnh lẽo như gió từ đỉnh núi xa, lúc sâu thẳm như bóng tối vô tận. Trên bầu trời mê cung, một vầng sáng tím thẫm tỏa xuống, chiếu sáng những bức tường đá, tạo thành những bóng hình mờ ảo của rồng tím bay lượn, như linh hồn cổ xưa quan sát kẻ bước vào.

Một giọng nói trầm mạnh mẽ vang vọng từ sâu trong mê cung, sâu thẳm như tiếng chuông đồng từ một cõi xa xôi, mang theo uy áp kinh hồn:

“Ta là Huyền Thiên Trí Tôn, thủ vệ thứ tư của Huyền Thiên Bảo Đỉnh. Sức mạnh vô dụng trước mê cung này – chỉ trí tuệ mới mở lối! Giải mã bí ẩn đất trời, hoặc vĩnh viễn lạc lối, thần hồn tan rã trong hư không!”

Minh Nhật đứng trước mê cung, ánh mắt lạnh lẽo quét qua những con đường đá, cảm nhận linh khí tinh khiết tràn vào cơ thể, len qua từng mạch máu, chữa lành vết thương trên vai và ngực, máu tươi ngừng chảy, da thịt co giãn dần khôi phục, nhưng đan điền vẫn nứt vỡ, chỉ lành lại một phần nhỏ. Hắn ngồi xuống trước lối vào, Mạt Nhật Thần Kiếm đặt ngang đùi, Huyền Nhật Thiên Công vận chuyển chậm rãi, linh khí từ mê cung tràn vào như dòng nước mát, xoa dịu cơn đau trong thần hồn. Hắn thầm nghĩ:

“Linh khí nơi này như đan dược ngàn năm, ta phải phục hồi trước khi bước vào!”

Hắn quay đầu, giọng trầm mạnh mẽ:

“Huyết Ma, Linh Dao, Lam Thiên – vận công phục hồi. Thử thách này không dựa vào sức mạnh, mà là trí tuệ. Chuẩn bị tinh thần!”

Huyết Ma Lão Nhân gật đầu, trường đao cắm xuống đất, linh khí tràn vào cơ thể, giọng khàn khàn:

“Minh chủ, lão phu sẽ sẵn sàng!”

Linh Dao quỳ xuống, Thánh Linh Ngọc Trượng tỏa sáng, linh khí chữa lành vết thương, giọng run run:

“Minh chủ, ta sẽ cố gắng!”

Lam Thiên Kiệt giơ trận kỳ, ánh sáng xanh biếc lan tỏa, giọng khàn khàn:

“Minh chủ, ta sẽ theo người!”

Minh Nhật gật đầu, đứng dậy bước vào lối đầu tiên. Con đường đá uốn lượn như dòng sông lớn chảy qua đất trời, hai bên tường khắc đầy những nét chạm tím thẫm, lấp lóe ánh sáng huyền ảo, tạo thành một bàn cờ khổng lồ hiện lên giữa không gian, rộng ngàn trượng, mỗi ô vuông khắc những ký tự cổ xưa, tỏa ra linh khí biến ảo, như lò lửa ngàn năm xen lẫn bóng tối sâu thẳm. Một giọng nói vang lên từ bàn cờ:

“Đặt quân cờ đúng vị trí, mở lối qua mê cung, hoặc lạc lối trong hư không vĩnh cửu!”

Minh Nhật nhìn bàn cờ, ánh mắt lóe lên tia trầm tư, thầm nghĩ:

“Bàn cờ này… không đơn giản. Mỗi ô như ẩn chứa một bí ẩn đất trời, ta phải tìm ra quy luật!”

Hắn quan sát kỹ, nhận ra bàn cờ chia thành tám vùng, mỗi vùng tỏa ra linh khí khác biệt, như trời cao, nước sâu, lửa cháy, đất dày, gió lùa, sấm vang, núi vững, đầm lầy, mỗi ký tự trên ô vuông như một mảnh ghép của đất trời. Hắn nhặt một quân cờ tím từ đất đá, cảm nhận linh khí nóng rực như lửa ngàn năm, đặt vào ô khắc nét chạm như ngọn lửa bùng cháy. Bàn cờ rung lên dữ dội, một con đường mới mở ra, nhưng phía trước là một cánh cửa đá khắc hình rồng tím cuốn quanh lò lửa, tỏa ra áp lực kinh hồn. Cánh cửa vang lên câu đố, giọng nói trầm mạnh mẽ:

“Ta sinh từ hư không, lớn lên trong lửa cháy, không hình không dạng, nhưng đốt cháy vạn vật. Là gì?”

Minh Nhật trầm tư, ánh mắt quét qua cánh cửa, thầm nghĩ:

“Sinh từ hư không, lớn lên trong lửa cháy, không hình không dạng… Là lửa? Không, phải sâu xa hơn!”

Hắn suy nghĩ kỹ, cảm nhận linh khí biến ảo từ cánh cửa, trả lời:

“Khí của lửa ngàn năm!”

Cánh cửa rung lên, nhưng không mở, giọng nói lạnh lẽo vang lên:

“Sai! Chỉ đúng một phần. Đáp án là Hỏa sinh từ hư không! Một cơ hội nữa, hoặc thần hồn tan rã!”

Minh Nhật nghiến răng, mồ hôi chảy dài trên trán, thầm nghĩ:

“Khí của lửa chỉ là bề ngoài… Hỏa sinh từ hư không mới là cội nguồn. Ta phải chính xác!”

Hắn trả lời lại:

“Hỏa sinh từ hư không!”

Cánh cửa rung chuyển dữ dội, mở ra một con đường mới, nhưng mê cung vẫn kéo dài bất tận. Hắn bước tiếp, linh khí tràn vào cơ thể, chữa lành thêm đan điền, nhưng áp lực từ câu đố khiến thần hồn rung động. Con đường dẫn đến một căn phòng đá, bên trong là một mê cung nhỏ hơn, tường đá khắc hình rồng tím và phượng lửa đan xen, mỗi ngã rẽ tỏa ra linh khí biến ảo, như đất trời xoay chuyển. Một bàn đá hiện lên, trên đó là ba câu đố khắc bằng nét chạm cổ xưa, giọng nói vang lên:

“Giải ba câu đố, mở lối qua mê cung, hoặc lạc lối trong hư không!”

Câu đố đầu tiên:

“Ta đứng giữa đất trời, không động mà di chuyển, không sống mà trường tồn, nắm giữ bí ẩn vạn vật. Là gì?”

Minh Nhật trầm tư, ánh mắt quét qua bàn đá, thầm nghĩ:

“Không động mà di chuyển, không sống mà trường tồn, nắm giữ bí ẩn… Là núi? Không, phải huyền ảo hơn!”

Hắn suy nghĩ kỹ, cảm nhận linh khí từ bàn đá, trả lời:

“Khí vận xoay chuyển đất trời!”

Bàn đá rung lên, một ký tự sáng lên, nhưng hai câu đố còn lại hiện rõ. Câu thứ hai:

“Ta nuốt vạn vật mà không no, chảy mãi mà không ngừng, sinh ra từ hư không, chết trong lòng đất trời. Là gì?”

Hắn nghiến răng, thầm nghĩ:

“Nuốt vạn vật mà không no, chảy mãi không ngừng… Là nước? Nhưng sinh ra từ hư không…”

Hắn trả lời:

“Dòng chảy của hư không!”

Bàn đá rung mạnh hơn, hai ký tự sáng lên, nhưng câu đố cuối cùng hiện ra, sâu thẳm hơn:

“Ta không đầu không đuôi, không mắt không tai, không hình không dạng, sinh ra vạn vật, nắm giữ sinh tử, ẩn trong đất trời mà không ai thấy. Là gì?”

Minh Nhật đứng bất động, áp lực từ câu đố đè ép thần hồn, linh khí trong mê cung rung động dữ dội, như đất trời xoay chuyển. Hắn thầm nghĩ:

“Không đầu không đuôi, không mắt không tai, sinh ra vạn vật, nắm giữ sinh tử… Là khí nguyên sơ? Không, phải sâu hơn!”

Hắn vận dụng toàn bộ trí tuệ, cảm nhận linh khí biến ảo, trả lời:

“Cội nguồn của hư không!”

Bàn đá rung chuyển kinh hồn, không gian vỡ vụn, một con đường mới mở ra, dẫn sâu hơn vào mê cung. Minh Nhật bước tiếp, linh khí tràn vào cơ thể, đan điền lành lại thêm một phần, nhưng thần hồn rung động dữ dội dưới áp lực. Hắn thầm nghĩ:

“Thử thách này… như hư không thử lòng ta!”

Con đường dẫn đến một quảng trường đá khổng lồ, trung tâm là một bàn cờ rộng ngàn trượng, mỗi ô vuông ẩn chứa linh khí biến ảo, như đất trời xoay chuyển qua tám vùng kỳ lạ. Một bóng hình mờ ảo hiện ra, cao trăm trượng, mặc áo bào tím thẫm, tay cầm ngọc giản, đôi mắt lóe lên ánh sáng tím rực, giọng nói vang vọng:

“Ngươi vượt qua ba câu đố, nhưng thử thách thật sự bắt đầu! Đặt quân cờ đúng vị trí, mở lối qua đất trời, hoặc thần hồn tan rã!”

Minh Nhật nhìn bàn cờ, ánh mắt lóe lên tia điên cuồng, thầm nghĩ:

“Mỗi vùng là một bí ẩn… Ta phải tìm ra quy luật!”

Hắn nhặt quân cờ tím, cảm nhận linh khí như trời cao vô tận, đặt vào ô khắc nét chạm như bầu trời rộng lớn. Bàn cờ rung chuyển, một con đường mở ra, nhưng áp lực kinh hồn từ bóng hình tím thẫm đè xuống, như hư không muốn nuốt chửng thần hồn. Hắn nghiến răng, tiếp tục đặt quân cờ, mỗi bước là một thử thách trí tuệ, từ vùng nước sâu đến vùng lửa cháy, linh khí tràn vào cơ thể, chữa lành đan điền, nhưng thần hồn rung động dữ dội.

Minh Nhật tiếp tục đặt quân cờ, mỗi bước là một trận chiến trí tuệ, linh khí chữa lành cơ thể, nhưng áp lực từ bàn cờ khiến thần hồn hắn như đứng bên bờ vực tan rã.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com