Cánh đồng thần thánh rung chuyển dữ dội dưới bước chân nặng nề của ngàn chiến binh giáp sắt, sát khí kinh hồn lan tỏa khắp không gian như cơn gió lạnh lẽo thổi qua những cánh đồng lúa nước thời cổ đại, nơi từng vang lên tiếng cuốc đất dựng làng, tiếng gươm đao đánh giặc dưới bóng tre xanh mướt. Tiếng gió rít hòa lẫn với tiếng trường thương va chạm vào không khí, tạo thành một bản nhạc chiến trận trầm bổng, như tiếng trống đồng vang vọng từ thời Hùng Vương, khi những mái nhà tranh nép mình bên dòng sông nhỏ, khói lam chiều nghi ngút, giờ đây bị thay thế bởi khói lửa đỏ rực của chiến tranh. Ngọn núi xa xa, phủ đầy rêu xanh và cây dại, đứng sừng sững như một ngọn tháp cổ kính giữa đất trời, ẩn chứa linh khí của những ngày khai thiên lập địa, nơi rồng bay phượng múa từng in bóng trên mây trời, như trong những bức tranh khắc gỗ thời Đông Hồ. Trên bầu trời, vầng sáng vàng kim rực rỡ tỏa xuống cánh đồng, chiếu sáng những bóng hình chiến binh giáp sắt, trường thương trong tay họ lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, như những mũi tên tre từng bắn tan quân thù dưới bàn tay người xưa.
Nguyễn Minh Nhật đứng giữa cơn lốc chiến trận, thân hình cao lớn bất động như ngọn núi giữa đất trời hỗn loạn, Mạt Nhật Thần Kiếm cắm sâu xuống nền đất mềm, kiếm quang đỏ đen bùng cháy dữ dội, chiếu sáng khuôn mặt đầy vết máu khô và bụi bẩn của hắn, đôi mắt sâu thẳm lóe lên sát ý không khuất phục, như ngọn lửa cháy mãi giữa bóng tối ngập tràn. Huyền Nhật Chân Hỏa cháy rực quanh người, ngọn lửa đỏ đen hòa quyện với ánh vàng rực của Thái Dương Thần Hỏa, từng luồng linh khí nóng rực bốc lên như khói, tạo thành một vòng tròn bảo vệ quanh hắn, nhưng những vết thương từ trận chiến trước vẫn rỉ máu, từng giọt đỏ thẫm rơi xuống cỏ xanh, thấm vào đất như máu từng đổ xuống trên cánh đồng lúa ngày giặc đến. Trước mặt hắn, ngựa sắt đen kịt thở ra khói lửa, giáp vàng kim rực rỡ khắc hình rồng bay, và roi sắt dài ngàn trượng lơ lửng giữa không gian, tỏa ra linh khí cổ xưa nồng đậm, như tiếng trống đồng vang lên từ những ngày xa xôi, khi tre xanh đứng thẳng bên bờ ruộng, khi rồng vàng bay lượn trên bầu trời đất Việt. Hắn hít sâu, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía ngàn chiến binh và Thiên Gióng Chiến Thần, thầm nghĩ:
“Ngựa sắt, giáp sắt, roi sắt… Như một khúc ca chiến trận từ thời xa xôi vọng lại trong ta. Huyết mạch ta nóng lên, như ngọn gió từ cánh đồng lúa quê nhà thổi qua, nhưng ta không hiểu vì sao. Là thử thách của Huyền Thiên Đại Đế, hay một tiếng gọi từ sâu trong ta?”
Huyết Ma Lão Nhân đứng cách đó không xa, trường đao đỏ máu chống xuống đất, rung lên dữ dội như còn lưu giữ sát khí từ trận huyết hải, mái tóc trắng rối bời tung bay trong gió, đôi mắt đỏ rực lóe lên tia kinh ngạc xen lẫn trầm tư, giọng khàn khàn vang lên giữa tiếng gió rít:
“Minh chủ! Tên khổng lồ kia… cưỡi ngựa sắt, cầm roi sắt, như một chiến thần trong thư tịch cổ của Thương Khung Thần Vực mà lão phu từng đọc – một truyền thuyết mơ hồ về một vị thần sinh ra từ đất trời, lớn lên trong chớp mắt để phá tan quân địch. Chẳng lẽ sức mạnh này đến từ một cội nguồn cổ xưa nào đó? Nhưng ta không dám chắc – thư tịch ấy chỉ còn vài mảnh vỡ!”
Linh Dao Thánh Nữ quỳ trên cỏ, thân hình mỏng manh trong bộ bạch y rách nát run rẩy, Thánh Linh Ngọc Trượng tỏa ánh sáng trắng bạc yếu ớt, chiếu lên khuôn mặt nhợt nhạt đầy vết bụi, đôi mắt trong veo lóe lên tia kính nể, giọng run run nhưng đầy cảm xúc:
“Minh chủ… khí thế của người như thần linh từ đất trời giáng xuống! Ta thấy bóng rồng vàng trên giáp sắt kia – như trong những câu chuyện mẹ ta kể khi ta còn bé, về một vị anh hùng cầm tre đánh giặc. Ta sẽ dùng Hồi Xuân Thuật hỗ trợ người – chúng ta cùng người chiến đấu!”
Lam Thiên Kiệt đứng dậy, trận kỳ xanh biếc trong tay rung lên nhè nhẹ, ánh sáng xanh biếc lan tỏa như cơn gió lùa qua cánh đồng lúa nước, khuôn mặt góc cạnh đầy vết sẹo lóe lên tia trầm tư xen lẫn tin tưởng, giọng khàn khàn:
“Minh chủ, lão phu từng đọc một mảnh thư tịch cổ ở Loạn Tinh Vực, kể về một chiến thần cưỡi ngựa sắt, dùng roi sắt phá tan ngàn quân, sinh ra từ ý chí đất trời. Có phải sức mạnh này là một truyền thuyết từ thời hỗn loạn? Nhưng ta không chắc – thư tịch ấy quá mờ nhạt! Người như ngọn lửa tái sinh từ đất này!”
Thiên Gióng Chiến Thần cưỡi ngựa sắt lao tới giữa cánh đồng, khói lửa đỏ rực phun ra từ mũi ngựa như ngọn lửa đốt cháy lũy tre làng ngày giặc đến, roi sắt vung lên, để lại những vệt sáng vàng kim rực rỡ, như rồng vàng thời cổ đại bay lượn trên bầu trời đất Việt, giọng trầm mạnh mẽ vang vọng như tiếng trống đồng giữa làng mạc cổ xưa:
“Ngươi có ý chí – nhưng chưa đủ để vượt qua ta! Ngàn chiến binh của ta là ý chí bất khuất từ thời đất trời sơ khai, sức mạnh của ta là ngọn lửa phá thiên! Chứng minh ngươi xứng đáng, nếu không, ngươi sẽ tan biến dưới vó ngựa sắt!”
Ngàn chiến binh giáp sắt đồng loạt lao tới, trường thương giơ cao, tạo thành một rừng thương đỏ rực lao xuống như ngàn mũi kiếm từ cửu thiên, sát khí kinh hồn hòa quyện thành cơn sóng áp lực quét qua không gian, như ngàn quân giặc thời phong kiến giày xéo cánh đồng lúa nước, giờ đây tái hiện giữa bí cảnh. Minh Nhật lao tới trước, ánh mắt lóe lên tia điên cuồng, hắn nhảy lên ngựa sắt, mặc giáp vàng kim, nắm roi sắt trong tay, linh khí trong cơ thể bùng nổ dữ dội, dung hợp với ba bảo vật. Thân hình hắn lớn lên trong chớp mắt, cao trăm trượng, khí thế bùng cháy như chiến thần giáng thế, giáp vàng kim rực rỡ dưới ánh sáng vàng kim từ bầu trời, như rồng vàng thời cổ đại hiện thân giữa cánh đồng lúa nước, ngựa sắt hí vang dưới chân hắn, khói lửa đỏ rực phun ra như ngọn lửa đốt cháy quân thù ngày xưa.
Hắn vung roi sắt, Huyền Nhật Chân Hỏa dung hợp với roi, hóa thành ngàn bóng roi đỏ đen lao lên như ngọn lửa địa ngục, đối đầu trực diện với rừng thương của ngàn chiến binh. Tiếng nổ kinh thiên vang lên, không gian tan rã, bóng roi đỏ đen và rừng thương va chạm dữ dội, tạo thành những cơn sóng xung kích cuốn bay đất đá và cỏ xanh trong phạm vi ngàn trượng, như ngọn gió cuốn qua cánh đồng lúa ngày giặc tan. Hắn cưỡi ngựa sắt lao vào giữa quân địch, roi sắt vung lên không ngừng, mỗi đòn mang sức mạnh phá thiên, nghiền nát từng chiến binh thành tro bụi, máu tươi đỏ rực rơi xuống như cơn mưa, thấm vào cánh đồng như máu từng đổ xuống những ngày giặc giã. Tiếng ngựa sắt hí vang, khói lửa đỏ rực phun ra, như ngọn lửa đốt cháy lũy tre làng, giờ đây là sức mạnh của hắn chống lại thiên quân vạn mã.
Huyết Ma Lão Nhân gầm lên, trường đao giơ cao, Huyết Ma Diệt Thiên Trảm bùng nổ, lưỡi đao đỏ máu hóa thành ngàn mũi kiếm lao ra như cơn lốc tử thần, chặn một phần rừng thương từ phía đông, lão phun máu, lùi lại mười bước, nhưng vẫn hét lớn:
“Minh chủ! Người như chiến thần từ thư tịch cổ của Thương Khung Thần Vực – cưỡi ngựa sắt đánh tan quân địch! Lão phu tin người – phá tan chúng đi!”
Linh Dao giơ Thánh Linh Ngọc Trượng, Thánh Linh Thiên Quang hóa thành tấm khiên trắng bạc rộng trăm trượng, chặn một phần rừng thương từ phía tây, nàng ngã quỵ, máu tươi chảy dài, nhưng vẫn reo lên:
“Minh chủ, người là ngọn lửa bất diệt! Ta thấy bóng tre xanh trong roi sắt của người – như anh hùng trong chuyện cổ!”
Lam Thiên Kiệt vung trận kỳ, Thiên Vân Huyền Kiếm Trận bùng nổ, ngàn lưỡi kiếm ánh sáng xanh biếc lao lên như cơn mưa kiếm từ cửu thiên, chặn một phần rừng thương từ phía nam, lão phun máu, ngã xuống, giọng khàn khàn:
“Minh chủ, người như rồng vàng từ đất trời! Thư tịch cổ của Loạn Tinh Vực từng nhắc đến sức mạnh này – phá tan chúng đi!”
Minh Nhật cưỡi ngựa sắt lao qua ngàn chiến binh, roi sắt vung lên không ngừng, Huyền Nhật Diệt Thế Kiếm trong tay kia bùng nổ, kiếm quang đỏ đen hóa thành vòng xoáy ngàn trượng, quét qua rừng thương, phá tan hàng trăm chiến binh trong chớp mắt, đất trời rung chuyển như ngày giặc tan dưới vó ngựa cổ xưa. Hắn nghiến răng, linh khí trong cơ thể rung động dữ dội, đan điền nứt vỡ thêm, máu tươi rỉ ra từ khóe miệng, nhưng ánh mắt vẫn cháy bỏng, thầm nghĩ:
“Ý chí này… như ngọn gió từ cánh đồng lúa ngày xưa thổi qua huyết mạch ta! Ta cảm nhận được một sức mạnh xa xôi, như khúc ca chiến trận từ sâu trong ta, nhưng nó vẫn mờ mịt!”
Thiên Gióng Chiến Thần lao tới, roi sắt vung lên, hóa thành ngàn bóng roi vàng kim lao xuống như cơn mưa tử thần, mỗi bóng roi mang sức mạnh phá thiên, nứt vỡ không gian thành từng mảnh vụn, cuốn bay cỏ xanh và đất đá thành tro bụi, như ngọn lửa thiêu cháy làng mạc ngày giặc đến. Minh Nhật giơ roi sắt, Huyền Nhật Chân Hỏa dung hợp với roi, hóa thành ngàn bóng roi đỏ đen lao lên, đối đầu trực diện với ngàn bóng roi vàng kim. Tiếng nổ kinh thiên vang lên, không gian tan rã, hai luồng roi va chạm dữ dội, tạo thành những cơn sóng xung kích cuốn bay mọi thứ trong phạm vi ngàn trượng, như cơn bão cuốn qua cánh đồng lúa ngày giông tố.
Huyết Ma Lão Nhân phun máu, ngã quỵ, giọng khàn khàn:
“Minh chủ… sức mạnh này… như truyền thuyết cổ của Thương Khung Thần Vực – nhưng ta không rõ nó là gì!”
Lam Thiên Kiệt ngã xuống, giọng yếu ớt:
“Minh chủ… thư tịch Loạn Tinh Vực từng nói về ý chí đất trời… nhưng ta không dám chắc!”
Minh Nhật lùi lại mười bước, máu tươi chảy dài, ngựa sắt dưới chân rung lên dữ dội, thầm nghĩ:
“Ý chí đất trời… Huyết mạch ta rung động, như ngọn lửa từ một nơi xa xôi cháy trong ta, nhưng ta chưa hiểu!”