Đệ Nhất Kiếm Tu Nói Nhiều Nhất Tu Chân Giới

Chương 75



Khói độc vừa tan, cả chiến trường lập tức nổ tung như chảo dầu sôi.

 

Mọi người đều sửng sốt đến không thốt nên lời, rõ ràng mới một khắc trước còn hỗn loạn vô cùng, vậy mà giờ đây, cục diện đã nghiêng hẳn về phía Đao Tông, khiến ai nấy không khỏi kinh ngạc.

 

“Chẳng lẽ việc Liễu Thế cố ý đến muộn là đã nằm trong tính toán? Là hắn biết trước hay đơn giản chỉ đi nước cờ cao hơn người?”

 

“Nhưng hắn có thể liệu được là Vân Nhàn sẽ bị đánh bay sao? Chỉ có thể nói là ngốc có ngốc phúc. Gọi là vận may, trách ai được!”

 

“Ma giáo đúng là địch nhân của tam giới! Sau vụ này e rằng đối đầu càng lớn hơn nữa. Bí cảnh tập trung biết bao thiên tài các giới, bây giờ toàn bộ gần như mất mạng. Nếu bị yêu thú nuốt thì thôi, đằng này lại c.h.ế.t trong tay Ma giáo… chuyện này sao có thể nhịn cho qua?”

 

“Tại sao Đao Tông lại ‘hên’ như thế? Lượm luôn phần thắng? Chẳng lẽ… họ thực sự…”

 

“Nhìn kỹ lại đi, trong đám sương mù dày đặc đó, đệ tử Đao Tông c.h.ế.t cũng có mấy người, không thể nào có kẻ điên đến nỗi hạ sát luôn cả người một nhà, nhất là những kẻ đạt tới Kim Đan!”

 

“Nghĩ tới lần này lại để Bắc Giới giành giải nhất… Haiz.”

 

Trên đài giám sát, bầu không khí đã hoàn toàn yên lặng.

 

Mọi người nín thở, không ai lên tiếng.

 

Chỉ có Liễu Xương, gương mặt đang từ từ co giật.

 

Hắn nhìn thấy rõ ràng cháu trai mình trong hình chiếu thạch: vẻ mặt đầy đắc ý, kiêu căng, kiêu ngạo đến cực điểm. Nhưng rất nhanh, như có gì đó lóe lên trong đầu, hắn lập tức siết chặt tay, trong mắt nổi đầy tia máu.

 

Liễu Xương nghiến răng gần như bật máu.

 

Hồ đồ! Hắn hồ đồ đến mức này sao?!

 

Dựa vào đầu óc của Liễu Thế, hắn tuyệt đối không thể tự nghĩ ra được loại kế hoạch ngoan độc không để lại đường lui này. Mà cha hắn, tên vô dụng Liễu Phỉ Nhiên, lại càng không có năng lực ấy.

 

Loại thủ đoạn độc địa thế này, xưa nay chỉ có Liễu Hân mới làm được!

 

Mấy năm gần đây, quyền lực trong Đao Tông đã dần dần rơi khỏi tay ông ta, ông cũng mơ hồ nhận ra dã tâm của Liễu Hân càng lúc càng bành trướng, nhưng nghĩ rằng y vẫn làm vì lợi ích tông môn nên tạm thời mắt nhắm mắt mở.

 

Nhưng đến giờ cả Ma giáo cũng dám cấu kết?

 

Ma giáo đã khiến bao nhiêu người trong chính đạo phải bỏ mạng, mà Liễu Hân vẫn dám làm chuyện này? Chẳng khác nào đối đầu trực diện với cả tam giới!

 

Nếu chuyện này bị lộ ra ngoài...

 

Không được! Tuyệt đối không thể để lộ!

 

Liễu Xương siết chặt hàm răng, khóe miệng run rẩy, trong lòng đã đưa ra quyết định, dù thế nào, tuyệt đối không thể để người khác biết!

 

Trong khi đó, không ai chú ý, ghế giám sát của Đông Giới đã đổi người.

 

Giờ đây là Tiêu Vu ngồi trên chỗ của Túc Trì, thần sắc lạnh lùng như băng.

 

Túc Trì đứng một bên, ánh mắt lạnh lẽo nhìn hình ảnh Vân Nhàn trong thạch chiếu, thấp giọng nói:

“Sư nương, con nghi là…”

 

“Không cần nghi ngờ,” Tiêu Vu cắt lời, mặt không cảm xúc, “Con nghi gì, ta cũng nghi cái đó. Cho nên tám phần là thật. Chỉ tiếc chúng ta chưa có chứng cứ.”

 

Bà bề ngoài điềm tĩnh, nhưng lòng như lửa đốt. Người mẹ nào chẳng một lòng vì con, sao bà không lo lắng?

 

“Nhàn Nhi mà có chuyện gì ta không ngại để toàn bộ đám người Đao Tông xuống dưới bồi con bé chơi mạt chược.”

 

Ngay từ khi đồng ý cho Vân Nhàn tham gia Tứ Phương đại chiến, bà đã biết sẽ có nguy hiểm. Nhưng như vậy không có nghĩa là loại thủ đoạn bẩn thỉu này bà có thể chấp nhận!

 

Túc Trì khẽ chớp mắt, hơi ngẩn người, sau đó gật đầu.

 

Tiêu Vu hỏi: “Sao? Lại do dự à?”

 

Túc Trì mặt không biến sắc:

“Đến lúc đó, con g.i.ế.c Liễu Xương.”

 

Tiêu Vu lập tức cười rạng rỡ:

“Không hổ là đồ nhi ngoan của ta! Lại đây ngồi, lại đây ngồi!”

 

“… …”

 

Bên ngoài sòng bạc, dòng người vẫn đang hối hả đặt cược. Màn biến động kịch tính vừa rồi, giờ lại quay trở về điểm xuất phát: Bắc Giới vững vàng dẫn đầu, gần như không có gì để nghi ngờ.

 

Giữa những ánh mắt ngơ ngác của các tu sĩ khác, các chủ Huyền Bảo Các lại lần nữa đặt thêm mười vạn lượng vào phía Đông Giới.

 

Người áo đen bên cạnh hoảng hốt:

“Các chủ! Ta biết ngài tiền nhiều, nhưng cũng không thể đốt tiền kiểu này a!”

 

“Còn nhớ khẩu hiệu của chúng ta không?”

Các chủ nhìn chằm chằm bóng dáng Vân Nhàn trong màn hình, chậm rãi nói:

“Ba năm không mở hàng, mở hàng ăn ba năm.”

 

Thật sự không ngờ, Thái Bình cũng bị kéo theo vụ này. Năm đó nàng từng gặp Thái Bình trong cảnh giới đao kiếm, còn bị nó đánh cho một trận tơi tả, suýt khóc khi ra khỏi ải.

 

Chỉ mong lần này, tiểu Vân Nhàn có thể giúp nàng thắng một mẻ thật lớn!

 

Bên trong bí cảnh, bầu không khí vẫn nặng nề như đông cứng lại.

 

Liễu Thế đứng chắn ngay trước bậc thang mây, vẻ mặt kiêu căng lộ rõ, xung quanh là bãi m.á.u tanh và tàn binh ngã gục.

Đại đệ tử Phật Hương môn mặt mày tái nhợt, m.á.u rỉ nơi khóe môi, phía sau là Kỳ Chấp Nghiệp đang nhắm mắt giúp hắn điều tức, cả hai đều trọng thương.

Nếu không nhờ bọn họ gắng gượng trấn trận, những đệ tử còn lại vốn không đủ sức bố trí trận pháp.

 

Tiết Linh Tú trông thấy Vân Nhàn đang cõng theo Kiều Linh San đầy máu, mày lập tức nhíu lại, tức giận hỏi:

“Không phải ngươi nói nàng với Kỳ Chấp Nghiệp đi chung sao? Vậy vì sao lại bị thương nặng thế này?!”

 

Trước đó trời biến dị tượng, hắn không tìm được tung tích Linh San và Phong Diệp, nghe nói họ đi cùng Kỳ, mới yên tâm phần nào.

Trọng Trường Nghiêu im lặng không nói, chỉ nhẹ giọng:

“Có lẽ là… Kỳ đạo hữu không kịp chăm lo.”

 

“Không kịp?”

Tiết Linh Tú vốn đã nhịn hắn lâu, giờ chẳng buồn giữ vẻ ngoài phong độ, hừ lạnh:

“Ngươi tưởng ngươi là ai?”

Nói xong liền bước vội qua.

 

May mà Kiều Linh San được cứu kịp, nếu rơi vào tay Liễu Thế, thương thế e rằng không dừng lại ở mức này.

 

Trọng Trường Nghiêu đứng im tại chỗ, trong lòng lạnh tanh, chỉ có ngón tay khẽ run.

Trong nguyên bản, Kiều Linh San vốn nên bị phế, giờ còn giữ được Kim Đan đã là quá may, còn muốn gì nữa?

Còn cái tên Phong Diệp, lẽ ra phải c.h.ế.t từ mấy trăm chương trước, vậy mà bây giờ vẫn nhảy nhót khắp nơi.

 

Hắn ngẩng đầu nhìn đỉnh núi, nơi khôi thủ đang hấp thu huyết khí từng đợt, yết hầu khẽ chuyển.

 

Sắp đến rồi. Chỉ cần bước kế tiếp, hắn sẽ danh chấn thiên hạ.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trong số những người vẫn chưa bị thương, ngoại trừ Liễu Thế, chỉ còn Vân Nhàn và Trọng Trường Nghiêu.

 

Liễu Thế ngước nhìn khôi thủ sáng tối chập chờn trên đỉnh núi, tâm trạng hưng phấn đến gần như không thể che giấu.

Cục diện bây giờ, còn ai ngăn nổi hắn?

 

Lương Tiếu nhìn sắc mặt hắn liền thấy chướng mắt, lập tức xông lên nghênh chiến.

Liễu Thế cười lạnh, rút đao c.h.é.m tới. Trong khí huyết dày đặc, chiến đao của hắn càng thêm tà dị, hoa văn ma mị dần hiện ra, chỉ vài chiêu đã cắt toạc tấm sa khăn trên mặt Lương Tiếu.

 

Tấm khăn bay xuống đất, Liễu Thế liếc nhìn nàng, giễu cợt:

“Ngươi không hợp đánh nhau với nam nhân, không hợp ở đây.”

 

“……”

Không chỉ đánh mà còn tiện mồm châm chọc, đúng là đáng chết.

Lương Tiếu siết chặt tay, chuông bạc ngân vang. Nhưng lúc này, Vân Nhàn cũng đã rút Khi Sương, không nói không rằng, một kiếm phóng tới.

 

Tiết Linh Tú vừa mới cho Kiều Linh San uống xong đan dược, quay đầu lại thì người kia đã… mất dạng.

 

Hắn tức đến choáng váng:

“Vừa rồi không phải mới nói, trước khi làm gì thì báo một tiếng sao?!”

 

Kiều Linh San vừa tỉnh, liền kiên cường phun tào:

“Sư tỷ mà biết báo trước, thì đã không phải là Vân Nhàn.”

 

Phong Diệp nhiệt tình góp lời:

“Hay là chữa luôn cho Kỳ Chấp Nghiệp nhé?”

 

“Cứ bảo hắn đừng luyện Kim Chung Tráo.” Tiết Linh Tú lạnh lùng:

“Trị hắn còn lâu hơn trị hòa thượng.”

 

Hắn moi ra cả đống đan dược từ nhẫn trữ vật, căng mắt nhìn về phía Vân Nhàn.

 

Vân Nhàn vừa đến nơi, hắn lập tức nhét hết vào tay nàng.

 

Một cánh tay khác từ bên cạnh vòng qua, Cơ Dung Tuyết ngồi xổm bên cạnh, cái đuôi lay qua lay lại như mèo con, rất tự nhiên:

“Ta cũng đau bụng.”

 

“……???”

Tiết Linh Tú trố mắt.

Ngươi không phải người Bắc Giới sao?

 

Một bên, y tu Tiết Linh Tú đang phát rồ vì chữa thương, bên kia Vân Nhàn thì liều mạng đánh trận.

 

Trên đường đến đây, nàng đã trọng thương trong sương mù, thân mang nội thương, dù có ngọc tỷ cũng khó địch nổi Liễu Thế toàn thịnh.

 

Giao chiến một lúc, Lương Tiếu bị đao sượt bụng, m.á.u trào ra.

 

“Ngươi lui đi,” Vân Nhàn thở hổn hển dặn, “Tìm Tiết công tử lĩnh ít đan dược, cái người mặc áo xanh lục bên kia kìa.”

 

Lương Tiếu mơ hồ: “Ờ… ờ…”

 

Nàng rút lui, áp lực đổ dồn lên Vân Nhàn.

 

Khi Sương đã xuất hiện vết nứt, lưỡi đao của Liễu Thế mạnh mẽ ép tới, nàng bị chấn lui, đập mạnh vào tường, cổ họng dâng lên vị m.á.u tanh.

 

Liễu Thế cười:

“Không ngờ ngươi không dùng ngọc phù chạy trốn mà còn dám lên đây. Nghĩ gì vậy? Tìm c.h.ế.t à?”

 

Vân Nhàn mặt không đổi sắc, nuốt m.á.u xuống, lạnh lùng hỏi:

“Ngươi khi g.i.ế.c Liễu Lâm Song, có từng thấy áy náy không?”

 

Người này từ đầu đến cuối đều là quân cờ của Đao Tông, bị lợi dụng làm mồi nhử, làm đá kê chân, rồi cứ thế mà bị hủy diệt, y như bao tán tu khác nằm c.h.ế.t ngoài kia.

 

Liễu Thế chỉ cười nhạt:

“Không hiểu ngươi nói gì.”

 

Hắn không thèm để tâm.

 

Đao chợt xoay, nhắm thẳng cổ nàng bổ xuống.

Vân Nhàn tránh được, nhưng một tên đệ tử Đao Tông khác vung đao đánh tới, nàng né không kịp, bị c.h.é.m xuyên vai, suýt bị đóng dính vào vách tường.

 

Đau đến nỗi sắc mặt nàng trắng bệch.

 

Tiết Linh Tú lo lắng hét lên từ phía xa:

“Trở về!”

 

Liễu Thế rút đao khỏi xương vai nàng, thản nhiên:

“Cá lớn nuốt cá bé, là bản tính con người. Mạnh thì làm vua, yếu thì bị ăn. Ngươi nói đạo lý? Đạo lý là thứ để trói tay kẻ mạnh. Ta không theo, ngươi làm gì được ta?”

 

Hắn liếc về phía Kiều Linh San và Phong Diệp, châm chọc:

“Nhìn đám Đông Giới các ngươi, toàn là phế vật.”

 

Lúc này Cơ Dung Tuyết đã tìm tới nơi, Kỳ Chấp Nghiệp cũng vịn pháp trượng đứng dậy, nhưng Liễu Thế chẳng hề hoảng loạn.

 

Ngược lại, ánh mắt hắn lạnh lẽo, lại cắm đao trở lại vai Vân Nhàn!

 

Nàng rên lên một tiếng, hắn ghé sát, thấp giọng:

“Trừ Túc Trì, Đông Giới ba mươi năm nay không sinh nổi một thiên tài. Khí vận đã hao hết, chẳng phải chứng minh tất cả rồi sao? Không phải ta muốn g.i.ế.c ngươi, mà là ông trời muốn Đông Giới tiêu vong. Đao Tông chỉ là đi trước một bước mà thôi.”

 

Tiêu Vu đang ngồi trên đài giám sát, bật cười lạnh:

“Cũng biết diễn lắm.”

 

Liễu Xương trừng mắt nhìn hình chiếu, hừ lạnh:

“Cá lớn nuốt cá bé vốn là lẽ thường. Hắn nói sai gì chứ?”

 

Minh Quang đại sư chỉ khẽ thở dài: “Ai…”

 

Pháp trượng từ không trung đánh xuống, Liễu Thế rút đao nghênh chiến Kỳ Cơ và Kỳ Chấp Nghiệp, còn Vân Nhàn được Tiết Linh Tú đưa tay kéo về, mơ mơ màng màng bị lôi ra khỏi chiến tuyến.

 

Y tu ra trận vớt người, xem ra thực sự đã sốt ruột.

Nàng bị ép nuốt cả miệng đan dược, ngẩng đầu nhìn về hướng thang mây.

 

Nam Cung Tư Uyển

Xét tình hình hiện tại:

 

Dưới thang mây là đệ tử Đao Tông, hầu như không bị thương, lại có thêm Diêu Tinh phụ trách trận pháp.

 

Liễu Thế là bán Nguyên Anh kỳ toàn thịnh, trong tay còn có chiến đao sát khí kinh người.

 

Phía Đông Giới, Kỳ Chấp Nghiệp bị thương nặng, Cơ Dung Tuyết nội thương chưa lành, linh lực tiêu hao nghiêm trọng, nhanh chóng rơi vào thế yếu.

 

Trọng Trường Nghiêu?

E là lại đang ngầm tính toán điều gì…

 

Tổng kết lại:

Một bên là tinh binh hùng tướng một bên là tàn binh bại tướng.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com