Đệ Nhất Kiếm Tu Nói Nhiều Nhất Tu Chân Giới

Chương 72



Đại đệ tử cùng Kỳ Chấp Nghiệp tâm thần tương liên, sắc mặt đột nhiên tái nhợt, phun ra một ngụm m.á.u tươi, ngay lập tức nhuộm đỏ cả áo cà sa.

 

Trận pháp này vốn là Phật Hương thiết lập, người ngoài không thể tùy tiện can thiệp. Mọi người đều nóng ruột như lửa đốt.

 

Lúc này, Tiết Linh Tú vung tay, lấy ra từ nhẫn trữ vật một viên đan hoàn, cất bước xông thẳng vào trận sắc bén mà quyết đoán!

 

Đại đệ tử Phật Hương nhất thời trừng lớn mắt, cùng Kỳ Chấp Nghiệp đồng thời nhận lấy đan hoàn.

 

“Ngậm dưới lưỡi, không được nuốt!” Tiết Linh Tú quát khẽ, “Tĩnh tâm ngưng thần!”

 

Kỳ Chấp Nghiệp chưa kịp nghĩ ngợi đã làm theo, rất nhanh sau đó, kim quang vốn đã suy yếu lại bắt đầu lay động rực rỡ trở lại, mạnh mẽ giam cầm linh thể tướng quân trong trận pháp.

 

“Lợi hại thật!” Vân Nhàn kinh ngạc reo lên: “Thứ kia là gì vậy?”

 

“Tiên thảo linh.” Tiết Linh Tú đắc ý đáp, “Trong vòng một nén nhang, có thể tăng mạnh tốc độ vận chuyển linh khí, tu vi có thể tăng nửa tiểu cảnh giới.”

 

Vân Nhàn tức thì sáng mắt. Thứ tốt như vậy, sao từ đầu đến giờ hắn lại không lấy ra? Nàng lập tức nói: “Có thể cho ta một viên không? Ta chỉ muốn nếm thử xem mùi vị ra sao.”

 

Tiết Linh Tú lườm nàng: “Đấu giá một viên vạn linh thạch, ngươi nếm thử nổi không?”

 

Đúng là kẻ có tiền vô nhân tính! Vân Nhàn nở nụ cười cứng đờ: “Aiz, giữa chúng ta còn cần nói đến mấy chuyện tiền nong nhỏ nhặt ấy sao?”

 

Kiều Linh San thật sự nghe không nổi nữa, túm tai lôi nàng trở lại: “Đừng có mất mặt như vậy được không!”

 

Phong Diệp nấp phía sau tảng đá vờ chơi đàn đã lâu, thấy Vân Nhàn quay lại thì than khổ: “Vân Nhàn, sao ngươi còn ở đây?”

 

Nhìn Trọng Trường Nghiêu mình đầy vết rách đang quần chiến bên kia, Vân Nhàn sao lại còn rảnh ở đây mà tám chuyện?

 

Nhưng cũng phải nói, Trọng Trường Nghiêu quả thật rất mạnh. Nhìn thì thê thảm, nhưng thực tế không tổn hao gì mấy, có thể giằng co với đám Tướng Linh lâu như vậy, quả không hổ là “hắc mã” trong các môn phái.

 

“Cứ đợi thêm một chút, đến lúc cần ta sẽ ra tay.” Vân Nhàn ngồi xuống, liếc nhìn thanh Khi Sương đang bị sứt mẻ trên tay, rồi thấp giọng: “Còn một người vẫn chưa đến.”

 

“Còn ai chưa đến?” Kiều Linh San thoáng suy nghĩ, rồi khẽ hít một hơi: “Lẽ nào tỷ định…”

 

“Đúng vậy, chính là như muội nghĩ đó.”

 

“Chuyện này có mạo hiểm quá không?” Kiều Linh San hơi lo lắng.

 

“Không mạo hiểm thì sao có thu hoạch.” Vân Nhàn khẽ cười, đôi mắt sáng lấp lánh.

 

Hai người nhìn nhau, đều thấy rõ sự kiên định trong mắt đối phương.

 

“Các ngươi có thể nói cho rõ không?” Phong Diệp vừa thẫn thờ gảy đàn, vừa nói: “Ta nghe nãy giờ mà chẳng hiểu gì cả.”

 

Vân Nhàn ngẩng đầu nhìn về phía tường thành phía xa thời gian không sai biệt lắm rồi.

 

Ba người bọn họ chia ra đi tìm lối vào cùng người của Tinh Diễn Tông, mỗi người phụ trách một hướng. Bọn họ đã tìm thấy, còn Diêu Tinh thì đến giờ vẫn chưa lộ mặt, nhưng tính ra cũng chẳng còn bao lâu nữa, chắc hẳn sắp tới rồi.

 

Một tầng Kim Chung Tráo khó ngăn được linh thể tướng quân, vậy nếu thêm một đạo khóa linh trận nữa thì sao?

 

Hiện giờ thế cục đã rõ ràng. Nếu muốn đoạt giải nhất, nhất định phải chế trụ được linh thể tướng quân. Lúc này Phật Hương đang bị áp chế, không thể phát huy toàn lực, nhưng nếu muốn siêu độ linh thể thì chỉ có họ mới làm được.

 

Chỉ dựa vào họ e là khó chống đỡ nổi, vậy nên ít nhất cần thêm một trận pháp đại hình của Tinh Diễn Tông phối hợp. Trận pháp khóa linh đối với Xuất Khiếu kỳ và Nguyên Anh kỳ là hai khái niệm hoàn toàn khác biệt, độ khó cũng tăng vọt. Nàng sẽ phụ trách mắt trận, Diêu Tinh thi trận, dù cho thuận lợi không bị quấy nhiễu, thì cũng chẳng thể hoàn thành trong phút chốc.

 

Ngoài linh thể tướng quân, mấy tên Tướng Linh du kích quanh đây cũng cần có người kiềm chế, thiếu một người là lộ một lỗ hổng…

 

Vân Nhàn càng nghĩ càng xuất thần.

 

Xem ra bố cục đã được sắp đặt cho từng môn phái, đưa từng người vào vị trí để tận dụng triệt để.

 

Nhưng sau đó thì sao?

Sau khi siêu độ linh thể thì sao?

 

Đao Tông và Đoán Thể Môn vẫn chưa xuất hiện, Liễu Thế thì còn đang ở ngoài tường thành. Chờ đến khi người Bắc Giới chính thức tiến vào, lúc ấy tất cả đã sức cùng lực kiệt, chỉ còn lại mấy người tàn binh mệt mỏi, liệu có thể tranh đoạt được khôi thủ hay không?

 

Một nhìn là hiểu ngay.

 

Khó trách vị tiểu thư nhà họ Cơ lại nói: “Không cần thông minh, chỉ cần đủ độc là được.”

 

Đúng lúc đó, Diêu Tinh cuối cùng cũng lảo đảo chạy vào, vừa trông thấy cảnh trước mắt liền suýt nữa bổ nhào vào lòng Xuân Phương sư muội:

“Này, này này…”

 

Xuân Phương sư muội trợn mắt: “Sư huynh, không phải huynh nói là đi Thành Chủ Phủ sao? Mà huynh biết Thành Chủ Phủ nằm ở đâu sao?”

 

“Đừng lo mấy chuyện đó nữa! Tinh bàn mang tới chưa? Mau bố trí khóa linh trận!” Vân Nhàn không biết từ đâu nhảy ra, kéo tay hai người chạy vội về trung tâm, vừa chạy vừa hỏi: “Mắt trận vẫn là đặt trên đỉnh đầu tướng quân?”

 

“?” Diêu Tinh dù đã biết sơ qua tình hình, nhưng vừa trông thấy linh thể tướng quân liền nghẹn thở, run giọng nói: “Ngươi… ngươi chắc chứ? Không sao thật à? Ta thì không vấn đề, nhưng ngươi có cần liều mạng thế không?”

 

Tu vi Xuất Khiếu kỳ của nàng, đừng nói đối mặt trực diện, chỉ cần bị dính một đòn thôi cũng đủ thảm rồi!

Nam Cung Tư Uyển

 

“Không sao.” Vân Nhàn đoạt lấy tinh bàn, không do dự mà lao về trung tâm, cao giọng nói:

“Kiếm tu không được phép nói không.”

 

Mái tóc đen nhánh của nàng chẳng rõ dính m.á.u của ai, từng giọt một thấm dần vào cổ áo. Xuân Phương sư muội ôm n.g.ự.c hét lên: “A a a a a!!”

 

Diêu Tinh: “……” Cảm xúc xúc động vừa dâng lên được một phần ba, lập tức tan sạch.

 

Vân Nhàn bước qua đống xác với tay chân gãy gập, ánh kim quang chói mắt phản chiếu lên sườn mặt, vẫn không từ bỏ ý định vừa rồi.

 

Chiêu thứ hai của Đao Tông này, nói thật ra thậm chí chẳng tính là mưu kế. Chẳng qua chỉ là tàn nhẫn hơn người khác mà thôi. Không nỡ nhìn tu sĩ bị đồ sát, không đành lòng thấy linh thể tiếp tục chịu giày vò nơi này, kẻ nào càng mềm lòng, kẻ đó càng dễ bị bẻ gãy.

 

Nghĩ đến việc Liễu Thế ngay từ đầu đã chẳng coi Phật Hương ra gì, e cũng vì lẽ đó. Biết họ bản tính từ bi, liền càng thêm lợi dụng, biến họ thành một viên đá lót đường trong công cuộc khai sơn phá thạch của chính mình.

 

Khi Vân Nhàn vừa mới áp sát linh thể, rõ ràng còn cách một khoảng, vậy mà chỉ trong khoảnh khắc đã bị phát hiện. Hồng anh thương vút lên trời, một đạo kình khí kinh hoàng quét tới. Vân Nhàn khẽ nghiêng người, lần đầu tránh không kịp, vai và cổ bị chấn động nhói buốt, tê rần trong nháy mắt.

 

Nàng chậm rãi cúi đầu, nhìn thấy cánh tay trái của mình nở rộ một đoá huyết hoa.

 

Thái Bình bên kia hét lên thảm thiết: “A!! Đánh trúng bụng ta rồi!! Eo đau quá!!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Vân Nhàn vừa đau vừa ráng làm trò: “Tiểu hài tử thì làm gì có eo?”

 

Tiết Linh Tú đang trị thương cho người khác, vừa ngẩng đầu thấy Vân Nhàn liền tức giận bay ra: “Ngươi chê mạng mình dài quá hả?! Mau trở về!”

 

Quả nhiên, người như nàng, bình thường lặng lẽ thì thôi, hễ động một cái là muốn gây họa. Đám đệ tử Phật Hương còn chống đỡ không nổi, nàng lại dám chạy ra xem náo nhiệt?

 

Kỳ Chấp Nghiệp nghe thấy tiếng động thì mở to mắt, đồng tử vàng run rẩy, trừng mắt quát lớn: “Làm gì đó? Trở về ngay!”

 

Kiều Linh San ẩn mình yểm trợ bên cạnh. Dưới tình cảnh bị Vân Nhàn bay qua bay lại che khuất tầm nhìn, cảm giác tồn tại của nàng ở vùng đất tối tăm âm u trở nên cực kỳ mờ nhạt, đến nỗi đại đệ tử Phật Hương cũng bị nàng dọa cho giật mình: “Nam mô A Di Đà Phật!”

 

Vân Nhàn chật vật né tránh giữa không trung, cuối cùng cũng ném một vật về phía linh thể tướng quân, đáng tiếc bị nó linh hoạt tránh được, thất bại.

 

Tinh bàn rơi xuống mặt đất, bị Kiều Linh San nhặt lấy. Nàng ngưng thần tụ khí, nhẹ nhàng bò tới, tim đập dồn dập, không biết tinh bàn có bị dính bẩn hay không, cuối cùng dán xuống đất, lén lút ném nó vào một vị trí tương đối gần trung tâm.

 

Linh thể bị trận pháp của Phật Hương khống chế, phạm vi hoạt động không quá lớn, như vậy vẫn tạm ổn, chỉ là hiệu quả đương nhiên sẽ kém đi vài phần.

 

Kiều Linh San lại lặng lẽ rút lui. Vân Nhàn thấy sự việc đã thành, nhân lúc linh thể vung một chưởng, liền theo luồng khí bay ngược trở về, bịch một cái rơi xuống đất.

 

Nàng lăn lông lốc mấy vòng như củ khoai tây, đầu váng mắt hoa. Lúc gượng dậy còn kinh ngạc: “Ơ? Rơi m.ô.n.g xuống đất mà lại không thấy đau?”

 

“Phải đó, kỳ diệu thật.” Giọng nói lạnh như sương của Tiết Linh Tú vang lên phía sau tai nàng, “Ta cũng rất ngạc nhiên, chẳng lẽ là vì tay sắp đứt đến nơi rồi nên m.ô.n.g không còn cảm giác nữa?”

 

“?”

 

“Lần sau ngươi muốn làm gì, có thể nói trước một tiếng không? Hay nước miếng của ngươi quý lắm?”

 

“Bày trận, bày trận. Không nói nữa.”

 

“…………”

 

~~

Trên đỉnh núi.

 

Dọc đường toàn là hài cốt cổ xưa, thảm cỏ héo úa bên bờ vực trơ trọi. Tức Mặc Xu đứng trên đỉnh cao nhất, ánh mắt lạnh lẽo nhìn xuống đám người phía dưới.

 

Khóa linh trận đã thành. Linh thể tướng quân trước đó đã hao phí quá nhiều linh lực, giờ phút này ra chiêu cũng chậm hơn, tình thế giằng co sắp đến hồi kết. Nhìn đám hòa thượng phía dưới, không ngờ vẫn chưa kẻ nào gục xuống.

 

So với nàng tưởng tượng, quả thật ngoan cường hơn rất nhiều. Chẳng lẽ là nhờ Kỳ Chấp Nghiệp tự mình bù vào mắt trận?

 

Ngưu yêu nhìn trước mắt toàn màu đỏ, chẳng biết lát nữa nên nhảy từ đâu cho đúng kiểu.

 

“Thánh nữ, qua thêm một khắc, linh thể này ắt sẽ bị phong ấn.” Mị Yên Liễu lại hóa thân về hình người, quả nhiên như thế thoải mái hơn, thấp giọng nói: “Cũng đến lúc rồi.”

 

Tức Mặc Xu nhìn về phía dưới, nơi Tiết Linh Tú vừa trị thương vừa gõ đầu Vân Nhàn, hồi lâu mới mở miệng: “Ta có chừng mực.”

 

Mị Yên Liễu theo ánh mắt nàng nhìn xuống, nghiến răng: “Chừng mực? Cái thứ đó ngươi mà cũng biết sao?”

 

Nếu Tức Mặc Xu thật sự biết chừng mực, thì ngày thường đâu cần nàng khuyên can? Nếu sớm biết thế này, khi còn ở Tuyết Khiếu Hầu đã nên g.i.ế.c phắt đi, khỏi phải lo Thánh nữ giờ đây lòng dạ rối loạn.

 

Kỳ thật, Tức Mặc Xu chẳng phải đang nhìn Vân Nhàn, nàng chỉ là đang thất thần. Cũng có chút… khó hiểu.

 

Rõ ràng mấy người kia, trước khi tiến vào bí cảnh còn chẳng quen biết.

 

Rõ ràng không phải cùng một phe, giữa họ còn là cạnh tranh, thế mà hiện tại lại đứng cùng một chiến tuyến.

 

Tức Mặc Xu vốn cho rằng, loại đội ngũ mỗi người đều mang tâm cơ như vậy, hẳn là sẽ sớm trở mặt lột da giữa vùng đất tàn khốc này. Nhưng hiện tại xem ra… dường như không phải vậy.

 

Là cái gì đây?

 

Trước kia, ở bí cảnh Thạch Nữ, Vân Nhàn từng nhắc đến một chữ “bằng hữu”. Khi ấy, giọng điệu kia còn mang theo vài phần giễu cợt.

 

Tức Mặc Xu cả đời chưa từng có bằng hữu, nàng chỉ có kẻ dưới trung thành.

 

“Thánh nữ.” Mị Yên Liễu lại thúc giục: “Nếu ngươi còn không thả cổ trùng ra, giáo chủ bên kia… kết cục cũng chẳng khác gì. Hà tất phải chịu khổ vì bọn chúng?”

 

Ngưu yêu lúc này mới để ý thấy điều gì đó, nhìn về phía khuôn mặt Tức Mặc Xu.

 

Từ khi rời khỏi cổ bảo Đại Hoang, sắc môi nàng vẫn luôn nhợt nhạt, linh khí như rỉ máu, tựa hồ trong cơ thể đang bị một ngọn lửa thiêu đốt.

 

Ban đầu nó cứ tưởng do xung khắc thuộc tính thuỷ – hoả, giờ nghĩ lại, e rằng là bị giáo chủ ở ngoài ngàn dặm dùng pháp ý răn dạy.

 

Linh thể tướng quân đã gần cạn kiệt, khuôn mặt hiện ra vẻ mơ hồ, bụng dưới m.á.u thịt co giật, dần dần ngưng kết thành hình người.

 

Nàng gian nan thốt lên: “Lương thảo sắp đến… hãy tin tưởng chủ công… tin tưởng…”

 

Trong chiến trường, tu sĩ các phe đều mang vẻ trông mong không hề che giấu.

 

“……” Tức Mặc Xu tự nhiên hiểu rõ hơn ai hết, khẽ cắn môi: “Ba cổ trung, sáu cổ… đều không rõ c.h.ế.t thế nào. Ta không thể để……”

 

Ngay khi đầu ngón tay nàng khẽ động, mùi hương tím sắp phá thể mà ra, thì sau lưng chợt vang lên tiếng Mị Yên Liễu kinh hô: “Ai đó?! Các ngươi là ai?!”

 

Tiếng bước chân rầm rập vang lên phía sau. Mị Yên Liễu và ngưu yêu trong nháy mắt bị trấn áp xuống đất, chỉ còn Tức Mặc Xu vẫn đứng trên đỉnh núi, không hề quay đầu.

 

Gió mang theo mùi huyết tanh thổi tung tóc dài của nàng, nàng nhận ra phía sau có biến, nhưng lại chậm mất một nhịp.

 

Sau gáy, một trảo lông xù như sư tử đang ép lên mạch đập của nàng, móng vuốt sắc bén như lưỡi đao lộ ra, m.á.u nhỏ từng giọt.

 

Cơ Dung Tuyết đứng sau lưng nàng, nghiêng đầu, lạnh nhạt hỏi: “Ngươi… muốn làm gì?”

 

Quả nhiên, Tức Mặc Xu khẽ bật cười, ánh mắt hung ác hiện rõ: “Chỉ bằng ngươi, cũng muốn ngăn ta?”

 

“Chỉ bằng ta?” Cơ Dung Tuyết chậm rãi nói, “Thánh nữ, ngươi không thấy phía sau ta ít nhất còn có hai mươi người sao?”

 

Tức Mặc Xu: “……?”

 

“Ta biết ngươi rất lợi hại, cho nên mới chuẩn bị đầy đủ rồi mới đến.” Cơ Dung Tuyết nhè nhẹ vỗ lên má nàng, giọng nói thanh lãnh:

“Đây gọi là: khi cần dùng, mới hối hận vì chuẩn bị chưa đủ.”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com