Nhưng lời còn chưa dứt, cả chính điện đã lặng như tờ.
Sắc mặt Hoàng đế lúc này… đã đen kịt như đáy nồi.
“Phải rồi.”
Hắn lạnh giọng, “Một thanh nhuệ than giá trị một lượng hoàng kim. Chỉ riêng hôm nay, sợ rằng đã đốt hơn trăm lượng. Xem ra lời đám Ngự sử nói không sai — Một trận tiểu chiến kéo dài đến tận giờ, Hàn tướng quân cứ án binh bất động, là vì thận trọng… hay là vì tích trữ tư lợi?”
Nói xong, hắn liền tức giận phất tay áo bỏ đi.
Biên cương ngày một căng thẳng.
Mùa xuân gặp nạn châu chấu, mùa hạ gặp đại hồng thủy, quốc khố gần như cạn kiệt.
Trước khi xuất chinh, Hoàng đế đã hạ chỉ rõ ràng:
Hàn tướng quân nhất định phải tốc chiến tốc thắng.
Nếu kéo dài, chỉ riêng chi phí quân lương mỗi ngày, cũng đủ kéo sập cả một đế quốc.
Thế nhưng, Hàn tướng quân lấy lý do chưa tìm thấy chủ lực địch mà cố thủ suốt cả tháng trời.
Tiền bạc đổ ra như nước, quốc khố cạn kiệt.
Hoàng đế đã ra lệnh cắt giảm toàn bộ chi tiêu trước triều và trong hậu cung.
Thế mà Quý phi — vẫn xa hoa vô độ.
Tiền bạc ấy đến từ đâu?
Câu trả lời, rõ ràng đến mức không cần nói.
Cuối cùng, Quý phi bị giáng tước, trở thành Hàn phi.
Từ nay trong cung, chỉ còn một vị Quý phi — Tô Thanh Vân.
Hàn phi bị cấm túc trong cung, phải tự mình kiểm điểm.
“Không sao cả. Bệ hạ giận rồi cũng sẽ nguôi. Ngài vẫn sẽ đến tìm ta.”
Nàng tự an ủi chính mình.
Ta mím môi, muốn nói lại thôi.
Nàng chau mày, ánh mắt lạnh lẽo khóa chặt ta.
Ta vội né ánh nhìn đó, lặng lẽ nhìn về phía đại cung nữ.
Áp lực từ ánh mắt Hàn phi, đại cung nữ buộc phải mở miệng:
“Nghe… nghe nói… Lệ phi có thai rồi.”
Đôi mắt Hàn phi lập tức trừng to như chuông đồng,
Tơ m.á.u giăng khắp tròng mắt.
Nàng giật lấy bình hoa trên bàn, ném mạnh xuống đất.
Choang!
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Gốm vỡ tan tành, mảnh sứ b.ắ.n ra, cào rách mặt ta và đại cung nữ.
Cả hai chúng ta quỳ rạp xuống, không dám động đậy dù chỉ một chút.
“Không phòng được… rốt cuộc vẫn không phòng được…”
Nàng lẩm bẩm, như người mất hồn, rồi nặng nề ngồi phịch xuống ghế.
Đột nhiên — nàng phun ra một ngụm m.á.u tươi.
Cuối cùng, đứa con trong bụng Lệ phi… vẫn không thể giữ lại.
Hôm ấy, Hàn phi — vốn đang bị phạt cấm túc trong cung — lại cố tình ra ngự hoa viên “dạo mát”, vô tình gặp đúng lúc Lệ phi đang thưởng mai.
Ngay sau khi Lệ phi trở về, liền thấy máu.
…
“Hàn Tây Nguyệt, rốt cuộc ngươi hận trẫm đến mức nào? Ngay cả một đứa trẻ… cũng không chịu để lại? Ngươi muốn làm gì nữa đây?!”
Ngày hôm đó, từ cung Lệ phi bước ra, Hoàng đế nổi giận đùng đùng, xông thẳng vào Tây Nguyệt Cung.
Bốp!
Một cái tát nảy lửa giáng xuống mặt Hàn phi.
Nàng ta choáng váng, ngơ ngác nhìn vị nam nhân từng là thanh mai trúc mã, từng thề nguyền sống c.h.ế.t không rời.
Môi nàng run run, muốn mở miệng… nhưng lại không nói được một lời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Phụ thân ngươi còn dám lên mặt chất vấn trẫm?”
Ánh mắt Hoàng đế đỏ ngầu, gằn giọng từng chữ:
“Trong ngoài đều trách móc trẫm giáng ngươi làm phi — thế nào? Trẫm là thiên tử, mà đến cả hậu cung của mình cũng không quản nổi sao?”
Nước mắt Hàn phi trào ra, từng giọt từng giọt lăn dài trên gò má.
Nàng nức nở, không thể phản bác nửa lời.
Hoàng đế cười lạnh:
“Khóc? Ngươi khóc cho ai xem? Ngươi còn mặt mũi mà khóc sao? Ngươi thấy uất ức? Vậy Tô Quý phi có uất ức không? Lệ phi có uất ức không? Hại người xong, lại giả làm nạn nhân? Thật ghê tởm!”
Từng lời nói như mũi kiếm cắm thẳng vào tim Hàn phi.
Bỗng dưng, nàng ta ngẩng đầu, thần sắc biến đổi, chỉ tay về phía ta, hét lớn:
“Không phải ta! Là… là nàng ta, là A Sửu!”
“Hoàng thượng, người phải tin thiếp, chính là nàng ta! Nàng ta giỏi điều hương, chắc chắn là nàng hạ thủ!”
Ta quỳ gối, run rẩy, không nói một lời.
Đúng lúc đó, Tô Quý phi bước vào, cao cao tại thượng nhìn ta, dịu dàng mà lạnh nhạt:
“Nếu thật là thế, vậy cứ điều tra.
Kẻ vô tội… không sợ bị tra xét.”
Hoàng đế nhíu mày, bóp trán, hồi lâu không nói.
Ta lặng lẽ ngước mắt, cùng Tô Quý phi lướt qua một ánh nhìn giao ước.
Giờ phút đó, cả ta và nàng đều hiểu rõ:
Dù Hàn Tây Nguyệt hết lần này đến lần khác g.i.ế.c hại hoàng tự.
Nhưng trong lòng Hoàng đế… hắn vẫn không nỡ xuống tay thật sự.
Phải, ta và Tô Thanh Vân đã sớm quen biết nhau.
Chính nàng là người từng nhắc ta:
“Quý phi tâm tính hẹp hòi, cực kỳ ghen tuông.”
Khi ta nói muốn báo thù, hỏi nàng có bằng lòng kết minh không.
Nàng đã nói:
“Muốn kết minh, ngươi phải cho ta thấy ngươi có bản lĩnh gì.”
Kẻ thù của kẻ thù, chính là bạn.
Chúng ta có lợi ích chung, nên dễ dàng bắt tay.
Sau đó, ta tiến cung.
Lần đầu gặp lại Tô Thanh Vân trong cung, ta liền biết nàng nói dối.
Nàng… căn bản không hề mang thai.
Vậy nên ta mới đưa nàng viên thuốc kia — giúp nàng giả sẩy thai, khiến tất cả tin là thật.
Lệ phi cũng là người của nàng.
Chúng ta dùng cùng một thủ đoạn, lần nữa hãm hại Hàn Tây Nguyệt.
Dĩ nhiên, nói là hãm hại — cũng không hẳn đúng.
Bởi vì, Hàn Tây Nguyệt thực sự đã có ý ra tay với đứa bé trong bụng Lệ phi.
Hôm đó, ta giả vờ vô tình đi quanh nàng một vòng, rồi hỏi thẳng:
“Nương nương có thai rồi?”
Nàng gật đầu, nửa cười nửa không.
Ta nâng mày, đã hiểu rõ mọi chuyện, nhưng không nói, chỉ thản nhiên đáp:
“Chuyện gì cũng chỉ có thể ba lần. Hoàng thượng không thể không có con mãi, hắn sẽ không luôn dung túng Hàn Tây Nguyệt.”
Nàng chợt tò mò hỏi:
“Sao Hàn Tây Nguyệt mãi không thể mang thai? Là ngươi động tay chân sao?”