Màn hình cuối cùng cũng tối thui, phim cũng kết thúc, đèn lưu lu trong phòng được bật sáng.
Sau khi video kết thúc, bữa tiệc cũng chính thức bắt đầu, những người xung quanh cũng tản đi hết, chỉ có Bạc Trí Hồng vẫn trầm mặc chưa đi, khoé mắt ông lão ánh lên nét quan sát, biểu cảm hiện lên ý cười.
Bạch Tranh khẽ gọi, "Ông ơi?"
Phó Trí Hồng giật mình tỉnh lại, cúi đầu vỗ lấy tay cô, thở dài: "Tiểu Tranh Tử, ông nội cần phải cảm ơn con, tặng cho ông một món quà quý báo như vậy. "
"Đừng nói vậy, chỉ cần ông hạnh phúc thôi"
"Hạnh phúc ông rất hạnh phúc....."Lão nhân gia lặp lại mấy lần, liền như nghĩ tới điều gì đó, nụ cười liền tắt, "Ông đã thấy Hướng Vũ trong video, sẽ thật tuyệt nếu ông ấy vẫn ở đây có thể nhìn thấy sự hiếu thảo của đứa cháu gái ruột của mình."
Khi nhắc Bạch Hướng Vũ lòng Bạch Tranh đầy chua xót.
Nhưng trong ngày vui thế này, cô không muốn Phó Trí Hồng không vui, "Cháu không phải là cháu gái của ông sao? Ông đã nuôi nấng cháu lâu như vậy, vậy mà vẫn không muốn thừa nhận cháu. "
Khi Bạch Tranh lên năm tuổi, cô được mẹ gửi đến chỗ Bạch Hướng Vũ, ông lão lo liệu cơm ăn, áo mặc, nhà cửa, phương tiện đi lại, mối quan hệ với nhà họ Phó cũng bắt đầu từ lúc đó.
Cách đây 8 năm, Bạch Hướng Vũ qua đời vì bạo bệnh, trên giường bệnh, ông để lại đứa cháu gái duy nhất của mình cho người bạn thân Phó Trí Hồng nuôi dưỡng.
Mặc dù Bạch Tranh không phải là ruột thịt của Phó Trí Hồng, nhưng trong thâm tâm người của Phó gia đều biệt ông cụ yêu đứa cháu gái nhỏ này nhất.
Cô đã quen với việc được nuông chiều , vì sợ rằng cô sẽ phải chịu đựng một chút tủi thân.
"Ai nói ông không thừa nhận." Phó Trí Hồng vội vàng vặn lại, "Ông nội thực sự hy vọng con có thể trở thành một phần của gia đình chúng ta càng sớm càng tốt.Minh Tu không còn trẻ, cuộc hôn nhân của con cũng đã được quyết định bởi ta ông nội từ sớm ..."
"Ông nội" Nói đến đây, trước khi Bạch Tranh kịp trả lời , Phó Minh Tu, người đang ngồi ở phía bên kia, đã không kìm được nữa, "Cháu vẫn còn trẻ chưa muốn kết hôn bây giờ đâu."
Phó Trí Hồng không khách khí như vậy khi đối xử với cháu trai của mình, ông bỏ qua những lý do trước đó lạnh lùng nói: "Không muốn kết hôn là có ý gì? Con định độc thân cả đời?"
"Con không nói như vậy . "Phó Minh Tu lẩm bẩm với một khuôn mặt đen lại," Ý con là bây giờ con không có ý định này "
"Vậy khi nào cháu sẽ kết hôn?"
Phó Minh Tu : "Nó phụ thuộc vào tình hình."
Phó Trí Hồng hừ lạnh, "Đừng tưởng rằng ông không biết cháu đang nghĩ gì, ông nói cho cháu biết, cho dù thế nào, vợ cháu cũng chỉ có thể là Tiểu Tranh."
"Tại sao? "Phó Minh Tu gần như nhảy dựng lên," Cô ta thì có gì tốt"
"Minh Tu con nói gì vậy ?" Đàm Ngữ Lâm đi tới, đặt trái cây đã cắt lên bàn, "Tiểu Tranh, mặc kệ nó"
"Không sao đâu dì." Bạch Tranh vẫn bình tĩnh, vẫn ngoan ngoãn ngồi đó, giọng nói ngọt ngào, ai nhìn thấy cũng cảm khái.
Rõ ràng là Phó Minh Tu không nghĩ vậy, Bạch Tranh mà anh quen biết không liên quan gì đến hai từ "khôn khéo" và "giả bộ".
"Mẹ ơi, con là của mẹ hay Bạch Tranh mới là của mẹ? Sao không bênh vực con.." Phó Minh Tu hốt hoảng rời đi vì sợ Phí Trí Hồng sẽ định cuộc hôn nhân trong đêm nay, "Vả lại, chú còn chưa có vợ, con mới bao nhiêu tuổi sao lại vội như vậy?"
Lịch trình làm việc và nghỉ ngơi của Phó Mình Tu rất đều đặn, sau cả ngày làm việc bộn bề, anh định quay về phòng nghỉ ngơi sau khi cắt bánh.
Khi đêm càng tối, các anh chị, cô chú lần lượt rời đi , nhường chỗ cho những những người trẻ .
Sau khi đưa Phó Mình Tu trở lại phòng, Bạch Tranh cũng chuẩn bị rời đi. Cô nhẹ nhàng đóng cửa bước xuống lầu, trước khi đi ra ngoài còn muốn đến chỗ dì lấy chai dầu thơm, xịt vào chân cho cô.
"Tranh Tranh" Đàm Ngữ Lâm đang đợi cô ở lối vào cầu thang, trên tay xách chiếc túi mang theo buổi sáng, vẫn còn vì chuyện vừa rồi xảy ra, "Minh Tu đứa trẻ này bị dì nuông chiều đến hư rồi miệng mồm lúc nào cũng như thế, con đừng để bụng với thằng bé."
"Con hiểu mà dì." Hai má lúm đồng tiền hai bên má Bạch Tranh lõm xuống.
Đàm Ngữ Lâm cười nắm tay cô: "Tốt rồi. Dì thật sự sợ con tức giận. Mà này, đây là bộ quần áo mà dì đặc biệt chuẩn bị cho con, con thay rồi xuống lầu nói chuyện vui vẻ với Mình Tu."
"Không cần đâu dì." Bạch Tranh từ chối, "Để cho anh chơi vui đi, con muốn về sớm nghỉ ngơi."
"Đây là ý của Mình Tu, nó muốn xin lỗi con." Đàm Ngữ Lâm lấy váy ra, "Con phải cho dì tí mặt mũi chứ."
Lời từ chối đến môi không nói ra được.
Bạch Tranh trong lòng thở dài một hơi, cầm lấy váy, tùy tiện tìm một gian phòng đi vào mặc vào.
Trước tấm gương cao từ trần đến sàn, vóc dáng mảnh mai và cân đối của người phụ nữ được bọc trong một chiếc váy đỏ, có những vết lồi lõm, rực rỡ và lộng lẫy, tăng thêm chút quyến rũ cho cô ấy thêm ngọt ngào và dịu dàng. Tính tình của cô không giống Lận Nhiễm, cũng không đặc biệt hướng ngoại, quần áo của cô thường là tông màu đất, rất ít khi mặc váy màu đỏ tươi, thỉnh thoảng cũng nên mặc thử, Bạch Tranh thấy cũng không tệ.
Sau khi sửa sang xong , điện thoại trên bàn sáng lên.
Lận Nhiễm gửi một tràng chữ dài thật dài qua, lên án tội lỗi của mình. Bạch Tranh liếc nhìn hai cái, bình thản tìm ra vài chữ sai trong đống chữ đó gửi lại cho cô ấy, đối diện im lặng vài giây, lập tức gọi điện thoại qua.
"Cậu vẫn còn tâm trạng để sửa lỗi cho tớ à? Xem ra cũng không giận lắm."
Bạch Trạnh đặt điện thoại ra xa, thắt lại dây cao su buộc tóc sau gáy, lược sơ qua hai cái, " Sao nào, mong mỏi tớ giận lắm sao."
Bạch Tranh hồi lâu không lên tiếng, trong lòng Lận Nhiễm đã hiểu rõ sau khi thấy động tác này: "Cứ coi như tớ nói lời vô nghĩa , không cần quan tâm."
"Cậu suy nghĩ kĩ đi." Trước khi cúp máy, cô nhìn mình trong gương trả lời.
Lúc này điện thoại nhận được tin nhắn.
Cô nhấp vào thấy tin nhắn đến từ Trần Thế Khang : "Suy nghĩ kĩ rồi thì tới hội sở Minh Độ, 1786."
Hội sở Minh Độ là tửu điếm nổi tiếng ở Bắc thành.
Bạch Tranh nhìn chằm chằm vào tin nhắn trong vài giây, phải mất một lúc mới phản ứng được . Cô hoàn toàn quên mất câu nói nào của mình đã nảy sinh ra ý khác, làm đối phương sinh ra cảm giác sai trái.
Cánh cửa được gõ từ bên ngoài - "Tranh Tranh, con ổn chứ?"
Trả lời xong, cô đặt điện thoại xuống, "Vâng ạ."
Đàm Ngữ Lâm nắm tay Bạch Tranh xuống lầu cả một đường đi nhận được rất nhiều sự chú ý.
Những người có ngoại hình nổi bật dường như luôn là trung tâm của tầm nhìn cho dù họ ở đâu, cô như vậy , Đàm Khải Thâm cũng vậy.
Bản vũ khúc piano đang chơi tới đọn cuối, trước khi chơi bản tiếp theo, giữa vài phút yên tĩnh, do cái người Đàm Khể Thâm kia bỏ chạy nên mọi ánh mắt đều liên tục nhìn về phía cô.
Bạch Tranh nhìn từ xa trên bậc thang, ngoại lệ duy nhất là người đàn ông đang ngồi giữa đám đông.
Đàm Khải Thâm nghiêng đầu mỉm cười, đang nghịch con búp bê nhỏ mà không biết ai để lại trong tay. Ánh mắt thèm thuồng của đứa bé bên cạnh như muốn có nó, khuôn mặt anh dịu dàng, giãn lông mày đưa qua cho nhóc, không biết nói với nhóc đó những gì, búp bê bị bắt được, chiếc nhẫn bạc ở ngón giữa chợt ánh lên tia sáng vụn vặt.
"Minh Tu đâu?" Đàm Ngữ Lâm nhìn quanh, nhưng không thấy con trai bà ấy đây.
Ý định ban đầu của Đàm Ngữ Làm là để Bạch Tranh và Phó Minh Tu nhảy một điệu trò chuyện với nhai, để hai người có thể gần nhau hơn trao đổi tình cảm, nhưng cậu ta lại không làm theo ý của bà mà đã chạy đi rồi.
"Dì à, con nghĩ con nên về trước." Khuôn mặt Bạch Tranh gần như đông cứng lại vì cười.
Đàm Ngữ Lâm suy nghĩ một chút, "Được rồi, con về nghỉ ngơi đi, dì sẽ bảo Khải Thâm đưa con đi về"
Bạch Tranh: "Con gọi xe về được đừng làm phiền chú."
"Làm sao có thể.... Tranh Tranh"
Dù cho Đàm Ngữ Lâm có gọi thế nào, thì Bạch Tranh vẫn đạp giày cao gót đi nhanh như bay.
Chẳng mấy chốc đã tới cửa vườn.
Cô ngoảnh lại để chắc chắn rằng không có ai đuổi theo, dựa vào cột đá ở cửa, vừa bắt taxi vừa thở hổn hển. Tại thời điểm này có rất ít người và ô tô. Hội Sở Mình Độ cách Lan Uyển sáu bảy km, vì vậy việc đi bộ rõ ràng là không thực tế.
Khi đang lo lắng, lại nghe thấy tiếng bước chân phía sau.
Cô quay đầu lại, trước khi lời muốn nói đến môi, cô đã nuốt nó trở lại ngay lập tức.
Người đến không phải Đàm Ngữ Lâm
Gió đêm ảm đạm, Bạch Tranh mặc ít, trên người lộ ra một mảng lớn da thịt, bị gió cuốn lấy, mang theo một chút ớn lạnh.
Bàn tay giữ chặt váy, ánh mắt đờ đẫn, cô chỉ biết giữ váy dựa vào tường ngẩng đầu nhìn anh.
Đàm Khải Thâm bước qua ở lối vào sân, ánh mắt bình tĩnh như nước rơi vào trên người cô, giọng nói nhẹ nhàng, lướt qua màng nhĩ rồi tan biến trong gió: "Anh tiễn em đi."