Tiếp đó, càng nhiều người sực tỉnh, nhao nhao khuyên nhủ.
"Ôi trời, đây là giám đốc Tống của chúng tôi đó. Bình thường, đến một ngón tay của cô ấy chúng tôi còn chẳng dám chạm vào. Nếu anh muốn sống thì mau thả cô ấy xuống đi, nếu không sau này hối hận cũng không kịp đâu!"
Lục Triều Lễ như nghe được chuyện cười, lạnh lùng hừ một tiếng.
"Giám đốc Tống thì sao chứ? Cô ấy là vợ tôi! Tôi muốn cô ấy không làm giám đốc nữa cũng được!"
Hắn ta không nghe lời ai cả, cứ khăng khăng muốn vác tôi đi.
Tôi dùng sức cắn hắn ta, dường như hắn ta không cảm thấy gì, vẫn tiếp tục bước đi.
Tôi thở dốc.
"Lục Triều Lễ, họ nói đúng đấy! Bố tôi là ông chủ của công ty này! Nếu ông ấy biết anh đến tìm tôi, anh xong đời thật đấy!"
Lục Triều Lễ cười càng thêm càn rỡ, nhưng lại nhẹ nhàng an ủi tôi.
"Lạc Vãn, em đùa gì vậy? Anh biết em là trẻ mồ côi mà, đợi đến khi chúng ta đón con về nhà, cả nhà ba người chúng ta sẽ hạnh phúc bên nhau. Anh sẽ dành tất cả tình yêu cho em, không bao giờ làm chuyện gì có lỗi với em nữa."
Hắn ta tiếp tục đi về phía trước, cái gì cũng không nghe lọt tai.
Tôi bất lực, túm chặt lấy trợ lý.
"Đi gọi bố tôi đến đây."
Trợ lý nghe xong không dám chậm trễ, nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi cho bố tôi.
Đến khi hắn ta vào đại sảnh công ty, bố tôi vội vã xuống trực thăng, nhanh chóng chạy tới.
Ánh mắt ông nhìn hắn ta đầy vẻ hung ác không thể kiềm chế.
Lục Triều Lễ biết bố tôi là chủ tịch công ty này.
Gặp bố tôi, hắn ta không dám thở mạnh, cúi đầu tỏ vẻ kính trọng.
Nhưng khi hắn ta vừa đến gần tôi, bố tôi đã giật tôi lại, rồi đấm thẳng vào mặt Lục Triều Lễ.
Hắn ta bị đánh rụng hai răng cửa.
Bôa tôi chỉ vào mặt hắn ta, giận dữ mắng:
"Lục Triều Lễ! Tôi còn chưa tìm cậu, cậu đã tự tìm đến, còn dám động vào con gái của tôi!"
Bố tôi đang giận dữ, lập tức lấy điện thoại gọi cho người thân tín.
"Cắt đứt chuỗi cung ứng của Lục thị!"
Câu nói này đồng nghĩa với việc Lục thị sắp phá sản, vì ngoài nơi này ra, Lục thị không còn nguồn hàng nào khác.
Hắn ta bị đánh đến choáng váng, lúc này mới sực tỉnh.
"Ngài... Ngài thật sự là bố của Lạc Vãn?"
Giọng hắn ta run rẩy vì sợ hãi, chân mềm nhũn quỳ xuống, dập đầu liên tục.
"Cháu không có ý gì khác, cháu và Lạc Vãn là vợ chồng, cháu chỉ muốn đưa cô ấy về nhà thôi. Xin lỗi Tổng giám đốc Tống, cháu chưa từng nghe Lạc Vãn nói cô ấy còn người thân."
Lúc này, Lục Triều Lễ hèn mọn như một con chó.
Bố tức giận, lại đá cho hắn ta một cú thật mạnh.
"Đưa Vãn Vãn về nhà? Để cậu tiếp tục hành hạ nó sống không bằng chết sao?"
“Tôi nói cho cậu biết, để cậu phá sản còn là nhẹ đấy! Tôi thiếu điều không thể băm vằm cậu ra ngàn mảnh! Cho cậu nếm thử những gì con gái tôi đã phải chịu đựng!”
Tôi vừa vỗ lưng bố, vừa giúp ông bình tĩnh lại.
Mắt Lục Triều Lễ đỏ hoe, hắn ta bò đến trước mặt tôi như một con chó, giọng van xin khẩn thiết:
“Lạc Vãn, lần này anh đưa em về thật sự là muốn đối xử tốt với em! Trước đây là anh bị tiền bạc che mờ mắt, mới có thể đối xử với em như vậy. Nhưng khi nghe tin em chết, anh đã hối hận đến mức chỉ muốn chết theo! Anh không thể sống thiếu em được!”
“Cầu xin em, hãy tha thứ cho anh lần này, được không? Tập đoàn Lục thị là tâm huyết cả đời của ông nội, không thể để sụp đổ trong tay anh được.”