Ta bước theo sau các cung nhân, từng bước từng bước tiến vào.
Quỳ xuống.
Cuối cùng, ta đã đi đến đây.
*
Thấy ta, An Cảnh Viễn ban đầu kinh ngạc:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
- Đậu nương? Sao nàng lại ở đây?
Sau đó, vẻ mặt hắn thoáng vui mừng:
- Hoàng thượng, Đậu nương là một người câm, không thể làm nhân chứng!
Ta khẽ mở miệng, giọng nói đã lâu không dùng đến nghe có chút khàn đục và xa lạ:
- Ai… nói… ta không biết nói?
*
- Dân nữ, Đậu Hồng Nương, bái kiến Hoàng thượng.
Có ta ra làm chứng, An Cảnh Viễn không còn đường chối cãi.
Hắn bị tước bỏ vương tước, giam vào Thiên lao, chỉ chờ Hoàng thượng hạ chỉ xử trảm.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟 🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶 🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
19
Lần gặp lại An Cảnh Viễn là trong thiên lao, khi ta đến thăm ngục.
Dù mang tội tạo phản, hoàng thượng nể tình huynh đệ ruột thịt mà không hạ lệnh tra tấn. An Cảnh Viễn mặc áo tù, dù đang ngồi trong ngục vẫn giữ được phong thái ung dung.
Hắn nhìn bát đậu hoa thô mộc mà ta đưa qua song sắt, không hề đưa tay nhận lấy.
- Ngay từ đầu, nàng đã nhắm vào ta.
"Đúng vậy," ta gật đầu.
"Vậy là ai đã phái ngươi đến? Ngươi là người của Hoàng thượng sao?"
Hắn nheo mắt, ánh nhìn sắc lạnh như dò xét ta.
Ta lắc đầu, bỗng nhận ra rằng đã quá quen giả câm nên quên mất rằng ta có thể nói chuyện.
"Không có ai phái ta cả."
Những người có thể phái ta... đều đã chết.
Thậm chí chính ta, cũng đã từng c.h.ế.t một lần.
Ta lấy từ trong n.g.ự.c ra một tấm lệnh bài cháy đen, dùng tay áo lau sạch lớp tro phủ bên ngoài, để lộ một chữ khắc rõ ràng.
"Vương gia còn nhớ, ba năm trước từng phái người đến thôn Thanh Khê, Giang Châu không?"
Nét mặt An Cảnh Viễn dần đông cứng lại.
Một trăm bốn mươi bảy người, trong một đêm bị tàn sát sạch sẽ. Để phi tang, nhà cửa cũng bị tưới dầu đốt cháy.
Khi đó ta vì tìm thuốc cho vết thương ở chân của mẹ, đã đi vào sâu trong núi, không thể kịp về trước khi trời tối, đành qua đêm ở đó.
Ngọn lửa làm kinh động núi rừng, ta tỉnh giấc trong hoảng loạn, chỉ kịp nhìn thấy phía làng xa xa lửa cháy rực trời.
Ta không còn nhớ rõ làm sao mình có thể loạng choạng chạy về được. Chỉ nhớ lúc đứng ở cổng làng, ta thấy mặt trời buổi sớm chiếu lên những bức tường đổ nát, nơi toàn bộ làng đã hóa thành tro tàn.
Ta như kẻ mất hồn bước về ngôi nhà của mình. Phụ mẫu yêu thương, huynh trưởng che chở, và cả muội muội mới lên bốn tuổi của ta, tất cả đều hóa thành t.h.i t.h.ể cháy đen.
Đầu óc trống rỗng, nỗi đau đến mức không thể bật khóc.
Trong đống tro tàn nơi góc tường, ta tìm thấy tấm lệnh bài này.
Trên đó chỉ có một chữ: "Duệ"
An Cảnh Viễn khẽ mỉm cười, giọng điệu tán thưởng.
"Không ngờ Đậu nương thông minh đến vậy. Vì báo thù mà có thể tính toán tỉ mỉ như thế."