Nghiêm Tương rướn cổ nhìn, nghiêm túc nói với Kiều Vi: “Mẹ đừng lừa người, không ướt.”
Kiều Vi cười ha ha, xách giày đuổi theo đi song song bọn họ, hỏi Nghiêm Lỗi: “Em có thể xuống sông bơi lội không?”
Dưới sông đều là nam nhân, cô không thấy nữ nhân.
Nghiêm Lỗi ngoài ý muốn: “Em muốn bơi? Vậy phải chờ đến tối, anh đi với em. Nhưng khi ấy nước lạnh, chưa chắc em đã chịu được.”
“Sao phải đi vào buổi tối chứ?
“…” Nghiêm Lỗi: “Bằng không thì sao?”
Kiều Vi nói: “Hồ bơi sẽ không mở cửa vào buổi tối.”
“Anh biết, kia là ở trong thành phố.” Nghiêm Lỗi nói: “Nơi đây nhỏ, không thể so sánh được, nếu như ban ngày em xuống sông, toàn thị trấn đều vây xem em, sau này sẽ còn chỉ trỏ em nữa.”
Chẳng có cách nào cả. Hoàn cảnh và phong tục nơi nhỏ bé chính là như vậy. “Được rồi.” Kiều Vi chỉ có thể nói vậy.
“Trong thành phố có bể bơi, anh từng đi qua. Có rất nhiều đồng chí nữ bơi lội.” Nghiêm Lỗi thận trọng nói: “Hay là, chúng ta tìm thời gian đi thành phố?” Kiều Vi liếc nhìn anh.
Tuy rằng thời gian chung đụng không dài, nhưng con người thân mật đến trình độ nhất định là có thể tự nhiên cảm nhận được giọng điệu nói chuyện của đối phương và cảm xúc ẩn chứa trong đó.
Kiều Vi cảm nhận được Nghiêm Lỗi có chút thận trọng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Hiện giờ giống như anh lo lắng hơn trước, lo cô ghét bỏ trấn Hạ Hà Khẩu là nơi nhỏ bé.
“Không cần.” Kiều Vi mỉm cười: “Em chỉ thuận miệng nói.” Nghiêm Lỗi nhẹ nhàng thở phào.
Sao càng thêm thân mật, tình cảm tốt lên, ngược lại còn lo được lo mất hơn trước chứ.
Thứ hai, khi Kiều Vi mua thức ăn thì mang theo một cặp đế giày.
Đế giày là đế đã đóng sắn, lần trước khi đi chợ mua cùng với giày vải. Có giày làm hoản chỉnh, cũng có đế giày không có mũi giày, có thể tự mình khâu mũi giày.
Thợ may chắc chắn biết làm, nhưng ông ta không nhận.
Nghe ngóng được, trên thị trấn đã không còn thợ đóng giày kiểu truyền thống nữa. Dù sao hiện giờ về cơ bản thì giày đã thực hiện công nghiệp hóa.
Nhưng mà có một tiệm sửa giày, trên cùng một con hẻm với tiệm may, đều ở hẻm thủ công. Kiều Vi đi qua xem xét, cảm thấy cách sửa giày kia rất thô ráp. Không phải là kiểu cô muốn.
Vẫn phải tìm người thích hợp làm giày giúp cô, gần đây lại bận rộn trong việc quét tường.
Không ngờ chủ nhật đi dạo bờ sông lại tìm được người.
Đi đến chợ mua thức ăn, mua thịt mua hoa quả trước, trở về thì đi đến nhà bà cụ, đưa đế giày và vải dệt cho bà ta.
Bà cụ này họ Lục, chồng bà ta đã chết, đứng hàng thứ tám, hàng xóm cũng gọi bà ta là bà Tám.
“Mặt trơn khó coi, là người tuổi tác như chúng ta đeo.” Bà Lục hỏi: “Thật sự không cần thêu hoa sao?”
Bà Lục định thêu thêm vài đóa hoa để đòi thêm chút đồ từ Kiều Vi. “Không cần, muốn mặt trơn.” Kiều Vi kiên trì.
Không phải là cô không thích thêu hoa. Chính là lo lắng thêu hoa lên, về sau không khí khẩn trương thì có khả năng sẽ không thích hợp đeo.
Mộc mạc chút an toàn nhất.
Cô hỏi bao lâu có thể làm xong. Bà Lục nói: “Ngày mai cô mua thức ăn thuận đường lại lấy là được.”
Còn rất nhanh.
Kiều Vi vui vẻ đi về.
Ăn xong cơm trưa và thu dọn xong, Nghiêm Tương bắt đầu ngáp, khi Kiều Vi đang chuẩn bị dẫn cậu bé đi ngủ trưa, Lâm Tịch Tịch đột nhiên đến cửa: “Dì, dì Kiều.”
Thật sự là khách ít đến.
Sau khi Lâm Tịch Tịch nghĩ thông, hoàn toàn mất hứng thú với Nghiêm Lỗi, hình như đều mất đi sự nhiệt tình đối với cuộc sống xung quanh, mỗi ngày đều cắm đầu làm việc. Có đôi khi Kiều Vi thông qua bóng dáng trẻ tuổi của cô ta hình như đều có thể nhìn thấy một bóng dáng phụ nữ trung niên cả đời làm việc hầu hạ nhà chồng.
Sao cô ta lại đến đây?
“Mợ cháu bảo cháu gọi dì qua chơi.” Hóa ra Lâm Tịch Tịch đến để truyền lời. “Hả? Bây giờ sao?” Kiều Vi kinh ngạc.
“Các dì nhà đoàn trưởng Mã, doanh trỏng Tiết và doanh trưởng Vương đều đến chơi, mợ kêu cháu gọi dì cùng qua.”
A ~
Đây là định để cho cô gia nhập vào đoàn thể xã giao phụ nữ của bọn họ sao? Kiều Vi nâng tinh thần lên.
Bây giờ cô đã vô cùng hiểu vì sao người của thời đại này lại hứng thú với việc tới chơi xã giao rồi, bởi vì thật sự không có cách giải trí gì khác. Cho dù có một cái ti vi cũng được nhưng không có, không có gì hết!
Radio đã là giải trí tiên tiến nhất, còn chỉ có vài kênh ít ỏi, hoặc là ca khúc cách mạng, hoặc là hí khúc, hoặc là học tập tinh thần trung ương.
Bây giờ chị Dương chủ động mời, muốn nhét cô vào trong đoàn thể xã giao phụ nữ của bọn họ.
Đều là người nhà cán bộ, nếu như ở đời sau chính là đoàn phu nhân.
Kiều Vi kéo Lâm Tịch Tịch hỏi: “Tôi chưa từng qua chơi như vậy, có việc gì cần phải chú ý không?”