Thảo nào, khi cô xuyên qua được mấy ngày, lúc nào cũng thấy cậu bé ngồi chồm hỗm ở sân chơi với mấy viên sỏi, lặp đi lặp lại một chuỗi động tác. Kiều Vi thở dài: “Mẹ hiểu rồi. Con tiếp tục sơn đi.”
Cô quay đầu lại tiếp tục hoạt động cây gậy trúc.
“Mẹ.” Phía sau vang lên âm thanh còn non nớt của Nghiêm Tương. Cô quay đầu lại nhìn cậu bé.
“Lúc mẹ giảng cho con nghe về những đồ vật mà con không biết, lúc ấy cũng rất yên tĩnh.” Nghiêm Tương nói: “Con rất thích nói chuyện với mẹ.”
Trong nháy mắt, giống như có ánh nắng mặt trời xua đi tâm trạng u ám vừa rồi của Kiều Vi, tim cô như được sưởi ấm, tâm trạng cũng trở nên tươi sáng hơn. “Đúng không? Lúc mẹ kể chuyện xưa thì sao?” Cô hỏi.
“Con chưa từng được nghe chuyện xưa, còn có rất chuyện con không biết.” “Mẹ hiểu rồi! Sau này mẹ sẽ kể cho con nghe. Con không biết cứ hỏi mẹ!” “Vâng ạ.”
“Chúng ta tiếp tục sơn nhé!” “Vâng ạ.”
Trên bức tường của những ngôi nhà ở nông thôn không có cửa sổ bình thường mà chỉ có một ô cửa nhỏ, nằm ở vị trí rất cao để đón ánh sáng và không khí.
Ánh nắng chiếu vào, do ở hướng Bắc nên không để đủ hình thành hình dạng mà xuyên qua cửa sổ tạo thành những quầng sáng.
Không khí trên giường đất có chút m.ô.n.g lung, không thực.
Hai mẹ con, một cây lăn một chổi quét, một dài một ngắn, ai cũng không gây ra tiếng động, làm theo quy luật khiến người khác nhìn lâu theo sẽ cảm thấy vô cùng thoải mái, từng chút từng chút biến bức tường bẩn dần dần biến thành màu trắng.
Khi hai người hoàn thành phần việc của mình sẽ thay đổi vị trí.
Nghiêm Tương bắt đầu sơn trắng chỗ thấp của Kiều Vi, Kiều Vi thì bắt đầu sơn chỗ cao của Nghiêm Tương.
Hôm nay, trong lòng Nghiêm Lỗi vô cùng chờ mong, muốn biết Kiều Vi sơn tường ra sao rồi.
Mọi người xuống xe ở ngã rẽ, đoàn trưởng Triệu và đoàn trưởng Mã nói với nhau một câu, quay đầu lại gọi: “Nghiêm…”
Nghiêm Lỗi đã mất dạng Đoàn trưởng Triệu: “…”
“Không biết gần đây làm sao, mỗi ngày đều vội vàng chạy về nhà.” Anh ta lẩm bẩm.
Đoàn trưởng Mã nói: “Lạ thật. Anh có chú ý thấy hình như gần đâytinh thần cậu ta rất tốt.”
“Có phải là vừa được tiêm m.á.u gà không?”
“Không giống, cậu ta còn trẻ, tôi cũng không tiêm cho cậu ta.”
Người tiêm m.á.u gà, mặt mũi hồng hào, biểu hiện phấn khởi. Thật ra, tinh thần Nghiêm Lỗi có chút phấn chấn nhưng không giống với biểu hiện của việc tiêm m.á.u gà.
Đoàn trưởng Triệu và đoàn trưỡng Mã vừa đi vừa nói. “Không biết tai sao trên cổ có vài vết màu đỏ.”
Tuy con cháu của các lão đồng chí lần lượt được sinh ra, nhưng sinh hoạt vợ chồng vô cùng đơn giản, có một số thứ cả đời cũng không hiểu.
Làm sao hiểu được vì sao một đoàn trưởng trẻ tuổi nào đó, thỉnh thoảng trong lúc cởi cúc áo lại lộ ra những vết đỏ trên cổ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nghiêm Lỗi vừa bước vào nhà đã nhìn thấy Kiều Vi cởi giày, cởi tất, nằm vắt chân trên giường trúc, mở quyển sách ra úp lên mặt.
Con trai anh cũng để chân trần, ngồi đọc sách trên giường, nhưng vì mẹ cậu bé đã chiếm hầu hết diện tích nên đôi chân nhỏ của cậu bé đành gác lên bụng mẹ mình.
Bàn chân trắng lớn rung rung.
Bàn chân trắng nhỏ thì lắc qua lắc lại. Hai người kia làm trò gì không biết.
“Hai mẹ con đang làm gì thế?” Nghiêm Lỗi vui vẻ hỏi.
Kiều Vi bỏ quyển sách trên mặt ra, híp mắt nhìn anh: “Anh về rồi à, hôm nay không được, em không còn sức nấu cơm nữa, chúng ta đến nhà ăn ăn đi.” Nghiêm Tương bỏ quyển sách nhỏ xuống: “Bố ơi, hôm nay bọn con sơn tường rồi. Trắng như tuyết luôn!”
“Được, để bố xem xem sơn được bao nhiêu rồi?” Nghiêm Lỗi để đồ trong tay xuống, đi thẳng vào nhà.
Vừa nhìn đã thấy phòng ngủ của Nghiêm Tương đã được sơn xong.
Căn phòng hiện giờ khác hẳn lúc trước, bốn bức tường trắng như tuyết, vô cùng mát mẻ, sạch sẽ.