Cửa bị đạp mở, ta lập tức đổ vật xuống đất, khép mắt lại, hình ảnh cuối cùng ta thấy trước khi nhắm lại là chiếc đèn lồng lay lắt trong tay Lưu Tri Ý.
Nến nổ tí tách, ánh lửa phản chiếu trên gương mặt hắn, từng tấc từng tấc làm rạn nứt vẻ say rượu giả tạo.
Hắn sững lại tại chỗ, ánh mắt quét từ bộ áo xộc xệch trên người ta, đến cái quần lỏng lẻo của A Ngưu, cuối cùng dừng lại ở vết m.á.u đỏ chói giữa hai chân ta.
“Tất cả lui hết!”
Hắn quát to đầy giận dữ, đuổi sạch người phía sau rồi chốt cửa, lao đến kiểm tra vết thương của ta, đầu ngón tay chạm vào vết m.á.u, đồng tử lập tức co rút.
Hắn nhanh như chớp lao vào phòng trong.
Ngay sau đó.
“Bốp!”
Một tiếng tát trầm đục vang lên, xen lẫn giọng gầm ghè nén giận của Lưu Tri Ý:
“Mẫu thân! Tỉnh lại!”
Đột nhiên.
“Choang!”
Chân đèn rơi khỏi tay Lưu thị, lăn lông lốc trên nền gạch xanh.O mai d.a.o Muoi
Đồng tử Lưu Tri Ý co lại, sợ kinh động khách khứa ngoài viện, vội cúi người nhặt lên.
Ta hơi hé mắt, giả vờ mơ màng, thì thấy A Ngưu lại lần nữa bò tới, đầu ngón tay thô ráp sắp chạm vào mắt cá chân ta.
“Á… cứu…”
Ta giả vờ bừng tỉnh, tiếng kêu chưa dứt thì Lưu Tri Ý đã lao đến như con báo đen, túm cổ áo A Ngưu, ném hắn ngã sấp xuống đất!
“Suỵt! Dao Nương tử!”
Trán hắn nổi gân xanh, mồ hôi lạnh chảy dọc theo hàm dưới đang siết chặt, giọng nói hạ cực thấp nhưng từng chữ run rẩy:
“Ngàn vạn lần, ngàn vạn lần đừng kinh động người ngoài!”
Ta co ro ở góc giường, ngón tay siết chặt bộ áo cưới xộc xệch, ánh mắt hoảng loạn như nai nhỏ bị kinh sợ:
“Phu quân… rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy? Thiếp… thiếp vừa rồi hôn mê không biết gì…”
Chưa dứt lời, Lưu thị bỗng phát ra một tiếng rên dài, chậm rãi tỉnh lại.
6
Ánh mắt đục ngầu của bà ta dần hội tụ, vừa hay đối diện với Lý chính bên cạnh đang áo quần xốc xếch.