Ta đón bát canh theo thế thuận tay, vừa định đưa lên miệng…
Bỗng rùng mình cảnh giác, khoan đã!
Có khi nào rượu hợp cẩn chỉ là mồi nhử?
Thứ thực sự có thuốc mê lại nằm trong bát canh này?
Đời trước ta uống canh xong là lập tức bái đường uống rượu.
Chẳng lẽ…
“Ái chà!” Ta giả vờ tay trượt, hất cả bát canh nóng bỏng vào hạ thân bà ta.O mai d.a.o Muoi
“Tiểu tiện nhân tìm c.h.ế.t!”
Bà ta nhảy dựng lên chửi rủa, y như gà mái bị phỏng:
“Đây là lụa Hàng Châu mới may đấy!”
Ta vội lấy giẻ lau giả vờ lau:
“Nhi tức đáng c.h.ế.t! Có cần thay y phục không ạ?”
Bà ta đá ta một cái: “Cút ra xa!”
Chờ bà ta đi vào phòng trong, ta rũ từ tay áo ra gói thuốc vừa tiện tay trộm được lúc nãy khi đỡ bà ta.
Thuốc trong lòng bàn tay hơi ẩm, ta chợt nhớ lại đời trước bà ta từng nói:
“Giấy trắng mực đen, điểm chỉ đỏ rõ ràng! Di nương thấp hèn của ngươi nhận ba lượng bạc vụn của ta, rồi bán ngươi sạch sẽ!”
Giọt nước mắt rơi xuống gói thuốc, thấm ra một vệt tròn đắng nghét.
Thì ra kẻ muốn lấy mạng ta…
Di nương ta cũng góp phần!
Tiếng đóng cửa vang lên, ta sực tỉnh, vội mở gói thuốc, đổ hết bột vào túi áo, rồi bốc một nắm tro trong lò hương nhét vào thay thế, gấp lại như cũ rồi ném xuống gạch nền.
Ánh mắt ta đảo khắp tân phòng, bất chợt dừng lại ở ấm trà sứ xanh.