Mọi người một đường đi vào đào nguyên Xuân Cư Đồ, ban đầu còn khá yên ổn, sau lại có vài cơ duyên bất ngờ rơi trúng người Tạ Linh.
Tạ Linh thu lấy một hai cái, còn hào phóng chia phần cho mấy tiểu sư đệ mới nhập môn cứ bám theo bên cạnh gào khóc đòi ăn.
Những người khác tuy rằng hâm mộ đỏ mắt, trong lòng dậy sóng, nhưng cũng không xuất hiện loại người thấy cơ duyên lớn liền nổi lòng tham, đánh nhau cướp giật, cho nên dọc đường đi coi như bình yên vô sự.
Chỉ là khi đến trước Xuân Cư Đồ bức tranh đào nguyên kia thì ai nấy lại không dễ dàng nhường bước.
Bức tranh này toả ra linh quang ôn hòa nhưng thuần khiết, ai chạm vào cũng có thể nhập tranh, mà trong tranh chính là một thế giới khác hoàn toàn. Người vào trước tự nhiên sẽ chiếm được nhiều lợi thế hơn kẻ vào sau, ai cũng hy vọng mình là người dẫn đầu, có thể đoạt lấy cơ duyên sớm nhất.
Chỉ có đoàn người Vấn Thiên Tông là vẫn ung dung thong thả, không hề có ý định tranh giành. Một vị tu sĩ khí độ như gió mát dưới trăng giơ tay ra hiệu, làm tư thế “thỉnh mời”, nói rõ ý tứ: xin mời chư vị cứ tự nhiên vào trước.
Ba vị đại sư huynh của ba tông môn còn lại đều đang đứng đó, sau lưng là tán tu và đệ tử các tiểu môn phái, nhưng không ai dám chủ động xông lên. Dù sao thì những người dưới ba mươi tuổi có tu vi mạnh nhất còn chưa mở miệng, bọn họ cũng không tiện giành trước.
Một người có tính tình ôn hoà nhìn Thẩm Từ Thu rồi lại liếc sang Diêm Quân, thấy hai người đều chưa có ý lên tiếng đành chủ động đề nghị:
“Cứ đứng ở ngoài thế này cũng chỉ làm lỡ dở thời gian, chi bằng như vậy đi, tứ đại tông môn cùng các đạo hữu còn lại cứ theo thứ tự tiến vào. Như thế cũng tránh việc một tông phái dẫn đầu quá xa so với các bên khác, chư vị thấy thế nào?”
Thẩm Từ Thu gật đầu, nhàn nhạt đáp:
“Cũng được.”
Diêm Quân gật đầu: “Được.”
Quả không hổ là bốn vị đại sư huynh, chỉ cần đồng ý một câu là mọi chuyện liền xuôi chèo mát mái.
Nhị đệ tử Đỉnh Kiếm Tông mỉm cười, ánh mắt đảo qua hai người có khí vận cực thịnh là Tạ Linh và Mộ Tử Thần, rõ ràng có ý: “Vậy ai sẽ là người đầu tiên tiến vào?”
Ánh mắt cùng lời nói đều hướng đến hai người kia, nhưng Tạ Linh chỉ nhàn nhạt phe phẩy tay áo, thản nhiên đáp:
“Ta không vội, cơ duyên của ta đâu có chạy mất được.”
Mộ Tử Thần cũng ngoan ngoãn: “Các vị sư huynh, xin mời trước.”
Cuối cùng, cơ hội đầu tiên rơi vào một đệ tử tán tu trẻ tuổi. Hài tử kia mừng thì ít, hồi hộp thì nhiều, được đồng môn cổ vũ mới mạnh dạn bước lên, chạm vào Xuân Cư Đồ, thân ảnh liền chợt biến mất, dung nhập vào trong tranh.
Mọi người đều không dị nghị gì với cách sắp xếp này, lần lượt theo thứ tự mà tiến vào. Tạ Linh và Mộ Tử Thần ở giữa, còn bốn đại sư huynh thì đều ở lại sau cùng, quan sát đệ tử từng người một đi vào.
Thẩm Từ Thu căn dặn đồng môn:
“Sau khi tiến vào, nếu muốn lưu lại chờ thì cứ chờ, còn ai muốn đi trước dò đường thì đi. Nếu gặp nguy hiểm mà không thể xử lý, truyền âm cho ta hoặc Biện Vân.”
Lúc trước ở bên ngoài Bách Bảo Bí Các đã khiến không ít trưởng bối mất mặt, Biện Vân vẫn nghẹn lời không mở miệng được. Nay rốt cuộc cũng có thể phân công nhiệm vụ một cách quang minh chính đại.
“Được, vẫn theo quy củ cũ,” Biện Vân nói, “Một người dẫn một đội. Còn vị hôn phu của ngươi thì tự ngươi trông nom.”
Bách Bảo Bí Các quy định không cho tu sĩ vượt tuổi vào, cho nên thị vệ Hắc Ưng không thể theo vào, Tạ Linh nay không người đi theo, trong mắt người ngoài chẳng khác gì một luyện khí tầng hai yếu ớt như phàm nhân, chiến lực như cọng bún, cùng lắm cũng chỉ là hoàng tử yêu tộc có gia thế, chứ lấy điểm linh lực ấy, cầm thần khí cũng chẳng khác gì vung chày gỗ.
Thêm vào đó, y lại có khí vận quá tốt… Nơi như Bách Bảo Bí Các tạm thời còn yên ổn, chứ nếu đổi sang bí cảnh khác, e là đã sớm có vô số người lao vào trói y đem làm mồi câu.
Câu xong cơ duyên rồi thì g.i.ế.c luôn, cực kỳ tàn nhẫn vô tình.
Có ai ngờ được Tạ Linh đã khôi phục tu vi, đang đóng vai heo ăn thịt hổ?
Nam Cung Tư Uyển
Thẩm Từ Thu gật đầu, Biện Vân liền quay người điểm danh, phân tổ nhân lực.
Ôn Lan liếc nhìn Tạ Linh, lại nhìn sang Mộ Tử Thần, trầm ngâm một lúc, cuối cùng vẫn chọn xếp sau lưng Mộ Tử Thần.
Hắn tận mắt chứng kiến vận khí của hai người này, nhưng vạn vạn không ngờ Tạ Linh lại là người được Thiên Đạo chiếu cố. Khó trách bị phế rồi mà vẫn có thể sống sót trong Yêu Hoàng Cung.
Loại người này, không cần nói đến tu vi, chỉ riêng vận mệnh đã khiến người khác đau đầu.
Bởi vì vận khí quá tốt, lúc nào cũng có thể từ trong tuyệt cảnh tìm được một đường sống sót.
Ngay cả tu vi sa sút, cũng có thể là bởi vận khí quá mạnh mà bị Thiên Đạo ép xuống để cân bằng. Người như vậy, hoặc là c.h.ế.t vì bị mệnh trời khảo nghiệm quá nhiều, hoặc là vượt qua tất cả, một bước lên tiên.
Nếu lần này không có cơ hội trừ khử Tạ Linh, Ôn Lan biết mình cần phải chuẩn bị kỹ càng hơn nữa.
Hắn vẫn chưa hoàn toàn từ bỏ ý định với Thẩm Từ Thu, nhưng tạm thời có thể thông qua Mộ Tử Thần để tạo chút ấn tượng tốt, tiếp xúc thử xem sao.
Dù gì, đệ tử ngoan ngoãn, khí vận không tệ, lại là thân truyền của Huyền Dương Tôn, vốn chính là người mà hắn vừa mắt định sẵn hôn ước.
Thẩm Từ Thu đứng ở cuối cùng, nhìn thấy Tạ Linh bước vào trong tranh, đúng lúc đó, một chuỗi linh văn do linh lực ngưng tụ bay tới trước mắt hắn.
【Thẩm đạo hữu, có thể trao đổi truyền âm ngọc ấn không?】
Thẩm Từ Thu nghiêng đầu nhìn sang, liền thấy Minh Trạc Nguyệt nở một nụ cười nhàn nhạt.
Truyền âm ngọc bài ngoài truyền âm còn có thể ghi chữ, nhưng hai người bọn họ xưa nay không có giao tình gì đặc biệt, ở Bách Bảo Bí Các cũng không có cơ hội hợp tác, sao giờ lại đột nhiên đòi trao đổi ngọc ấn?
Minh Trạc Nguyệt vẫn mỉm cười, linh văn thay đổi, nối tiếp hiện lên:
【Thiên mệnh một đạo vốn huyền diệu. Có lẽ ngày sau, tại hạ và Thẩm đạo hữu sẽ có dịp cùng nhau phẩm trà luận đạo.】
Hai chữ “thiên mệnh” vừa hiện ra, Thẩm Từ Thu liền khẽ giật mình không khỏi nhớ tới chuyện mình đã trọng sinh.
Minh Trạc Nguyệt vốn là người không dễ tiết lộ nội tình người khác, nhưng lại được Tông chủ Vấn Thiên Tông đích thân xác nhận là thiên phú vượt xa thường nhân. Nếu là hắn “nhìn khí”, có lẽ thật sự thấy được điều người khác không thấy.
Thẩm Từ Thu im lặng trong thoáng chốc, sau cùng vẫn đưa tay lấy ra truyền âm ngọc bài.
Minh Trạc Nguyệt thuận lợi cùng hắn trao đổi, khẽ gật đầu cười, rồi lại quay sang tiếp tục nhìn dòng người tiến vào trong tranh.
Chờ tất cả đệ tử đều đi hết, bốn vị đại sư huynh mới theo thứ tự bước vào sau cùng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thẩm Từ Thu là người cuối cùng đi vào. Nhưng vừa bước qua cảnh giới, hắn liền phát hiện, người còn chờ ở bên ngoài không nhiều nữa, mà cũng không thấy bóng dáng Tạ Linh đâu cả.
Nhưng kỳ lạ thay, ba người Ôn Lan, Úc Khôi và Mộ Tử Thần vẫn còn ở nguyên chỗ cũ.
Mộ Tử Thần thấy ánh mắt Thẩm Từ Thu đảo qua đám người, liền chủ động bước lên:
“Sư huynh đang tìm Thất điện hạ sao?”
Thẩm Từ Thu dừng một chút, sau đó khẽ gật đầu.
Mộ Tử Thần lập tức kể lại những chuyện vừa mới xảy ra.
Thì ra sau khi Tạ Linh vào trong, ban đầu vốn không vội vàng gì, nhưng một đám người cứ bám lấy y, ánh mắt lộ rõ dã tâm muốn nhặt được của hời. Đến mức Tạ Linh bước một bước, bọn họ cũng bước một bước, dính chặt như hình với bóng.
Tạ Linh cố nhịn đã lâu, cuối cùng chịu hết nổi, quay đầu bỏ chạy.
Có lẽ y đã dùng pháp khí gì đó, tốc độ bỏ trốn rất nhanh, không biết chừng đã kéo theo một đám người phần phật rượt theo phía sau.
“Ta nghĩ Thất điện hạ cũng không phải cố tình không chờ sư huynh,” Mộ Tử Thần ngọt ngào cười, “Có lẽ là y đã có tính toán riêng. Sư huynh, hay là chúng ta cùng nhau tìm cơ duyên trong bức tranh này đi?”
Bề ngoài là giúp Tạ Linh giải vây, nhưng mấy câu nói đã khéo léo đẩy Tạ Linh ra ngoài, ngầm ám chỉ: Y không đợi huynh, nhưng đệ thì có mặt đây.
Chiêu này rõ ràng là để kéo gần quan hệ với Thẩm Từ Thu.
Mộ Tử Thần tính toán rất tốt.
Chỉ tiếc hắn không biết, trong lòng Thẩm Từ Thu, bọn họ đã không còn bất kỳ quan hệ gì khác, chỉ còn lại mối thù máu, không đội trời chung.
Ôn Lan cũng nhân cơ hội chen vào:
“Nếu đã vậy, không ngại để ta và Nhị sư huynh đi cùng, yên tâm, nếu Xuân Cư Đồ thật sự chọn các vị, dẫu có kẻ dám cướp đoạt, chúng ta cũng có thể ra tay tương trợ.”
Ý hắn là: Đỉnh Kiếm Tông đã để hắn đi cùng, hắn cũng cam kết sẽ không tranh giành cơ duyên, nguyện hợp tác hòa bình.
Nhị sư tử Đỉnh Kiếm Tông hơi giật giật yết hầu, vốn định lên tiếng, nhưng nghĩ ngợi rồi lại nuốt lời vào.
Một cơ duyên rõ ràng như Xuân Cư Đồ, mà lại nói sẽ không tranh đoạt? Dù sao hắn cũng chẳng vui vẻ gì. Trong tu chân giới, tranh đoạt bảo vật là chuyện thường tình, chỉ là Ôn Lan chắc chắn đang cố lấy lòng người ta.
Chẳng rõ vị thiếu chủ nhà mình giờ là đang lấy lòng Thẩm Từ Thu, hay là đang nhắm tới Mộ Tử Thần.
Thẩm Từ Thu còn chưa kịp mở miệng thì Úc Khôi đã không nhịn được nữa.
Hắn vào sau, chờ mãi không thấy Thẩm Từ Thu, vốn đã bực bội. Khó khăn lắm Thẩm Từ Thu mới vào, vậy mà không lập tức tìm cơ duyên, lại còn ở đây trò chuyện lằng nhằng!
Loạn tâm chú nhiễu loạn tâm trí, khiến cảm xúc tiêu cực trong hắn bị phóng đại lên gấp bội.
“Các ngươi còn đi theo làm gì!” Úc Khôi nổi giận, sấn tới gần Mộ Tử Thần, cuối cùng cũng không nhịn được cơn chướng mắt với vị tiểu sư đệ này, “Ngươi cứ bám theo, bảo vật đều đổ hết về phía ngươi, cái gì cũng cho ngươi hết đúng không!”
Mộ Tử Thần bị dọa sợ thật sự, lần này không phải giả vờ, hắn ta không ngờ Úc Khôi lại nổi điên ngay lập tức. Nhưng phản ứng cực nhanh, lập tức rơi vào trạng thái “run rẩy đáng thương”:
“Không… không phải đâu Nhị sư huynh, ta có thể nhường bảo vật cho các sư huynh…”
Úc Khôi cười lạnh:
“Nói nghe hay lắm, ai biết ngươi đang nghĩ cái gì trong bụng!”
Hai đệ tử Nhược Thủy Tông bên cạnh thấy vậy liền bước tới chắn trước mặt Mộ Tử Thần.
Ôn Lan cũng không bỏ qua cơ hội ghi điểm:
“Úc sư đệ, ta biết gần đây tâm tình ngươi không tốt, nhưng cũng đừng trút giận lên Mộ sư đệ chứ.”
Úc Khôi chẳng buồn để ý, hắn ta bắt được ai thì cắn người đó:
“Còn ngươi nữa, chẳng phải ngươi nói muốn đi—”
Úc Khôi suýt thì lỡ lời, suýt nữa nói toạc chuyện Ôn Lan muốn giúp hắn theo dõi Tạ Linh. Cũng may vẫn còn sót chút lý trí, liền cứng rắn nuốt lời trở vào, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Tóm lại ngươi không nên ở đây!”
Ôn Lan khẽ cau mày.
Kế hoạch ban đầu là để Úc Khôi quấn lấy Thẩm Từ Thu, còn hắn sẽ đi g.i.ế.c Tạ Linh. Nhưng dù điều chỉnh kế hoạch cũng không có nghĩa là Úc Khôi có tư cách ra lệnh cho hắn.
Hai đệ tử Nhược Thủy Tông cũng tỏ vẻ không vừa lòng:
“Sư huynh gì mà dữ như hung thần thế? Mộ sư đệ đã ngoan ngoãn thế kia rồi còn làm gì nữa?”
Gương mặt vốn có phần tuấn tú của Úc Khôi đã sớm bị âm u và oán độc phủ kín, chỉ còn lại sự bén nhọn và cay nghiệt.
“Hắn mà trở thành đệ tử sư tôn, thì chính là người Ngọc Tiên Tông! Ta giáo huấn sư đệ của ta, các ngươi là người ngoài, quản lắm chuyện gì!”
Hai đệ tử Nhược Thủy Tông tức thì nổi giận, còn Thẩm Từ Thu thì từ đầu vẫn im lặng, đến lúc này mới chậm rãi cất lời:
“Úc Khôi.”
Gương mặt sầm sì đầy giận dữ của Úc Khôi lập tức đông cứng lại. Hai tay hắn siết chặt, thần trí vốn như tro tàn bị câu về chút ít. Hắn hít sâu một hơi, chậm rãi xoay người:
“Sư huynh.”
“Ngươi nói năng cho cẩn thận, bình tâm tĩnh khí.” Thẩm Từ Thu nhàn nhạt nói, “Đi thôi, nếu các vị muốn đi cùng thì cũng không sao.”
Lời này rõ ràng là nói với Úc Khôi, nhưng Thẩm Từ Thu không đợi hắn đáp lời, xoay người bước thẳng về phía trước.
Mộ Tử Thần rụt rè nhìn Úc Khôi, rồi lặng lẽ vòng qua, giống như một con thú nhỏ sợ hãi, vội vàng đuổi theo sát Thẩm Từ Thu. Ôn Lan cũng rất tự nhiên chiếm lấy vị trí còn lại bên cạnh.
Đệ tử Đỉnh Kiếm Tông và hai người Nhược Thủy Tông cũng nhanh chóng theo sau. Khi lướt qua Úc Khôi, hai người Nhược Thủy còn không quên hừ lạnh một tiếng.
Úc Khôi chỉ có thể trơ mắt nhìn mọi người rảo bước phía trước, còn mình thì đứng lại cuối cùng.