Sau khi bọn họ đi rồi, Liễu Thanh Thanh cũng mất hồn mất vía một thời gian dài. Liễu chưởng quầy gửi cả nàng ta và ta vào học đường, nhưng nàng ta thực sự không có thiên phú học hành.
Trên lớp, nàng ta hoặc là ngủ gà ngủ gật, hoặc là lén lút thêu thùa nữ công. Khi ta đọc sách viết chữ, nàng ta lại lắc đầu nói: "Thật không hiểu những thứ này có gì hay ho."
Sau đó, nàng ta bỏ sách đi mua sắm. Nàng ta dường như bỗng nhiên thông suốt, hoặc có lẽ là do từ nhỏ đã được mưa dầm thấm đất, giờ đây lại học được cách tính toán sổ sách, còn có thể nhận ra những sổ sách mà người làm công mua sắm trước đây có vấn đề. Nàng ta dứt khoát đuổi việc người đó, tự mình ôm lấy công việc này.
Khi rảnh rỗi, ta sẽ đọc y thư cùng Trương đại phu. Một số gia đình nghèo khổ không đủ tiền chữa bệnh sẽ tìm đến ta khám bệnh. Ta kê cho bọn họ một ít thuốc thảo dược không mất tiền, bọn họ uống vào cũng có thể cứu được mạng.
Chu thúc ngày càng ít việc để làm, những người có thể ăn thịt lợn ngày càng ít đi. Thỉnh thoảng, thúc ấy sẽ đến các nhà giàu có giúp bọn họ mổ lợn để kiếm chút bạc. Thật ra, vào thời buổi này, mạng người còn quý hơn cả bạc.
Hôm đó ta vừa mài xong thảo dược, Liễu Thanh Thanh đột nhiên hốt hoảng chạy đến, nói rằng Chu thúc đi đưa thịt cho Vương viên ngoại bị giữ lại, bị phát hiện có tư tình với di nương nhà ông ta, bây giờ đang bị trói trong sân, sắp bị loạn côn đánh chết.
Đầu óc ta "ong" một tiếng như nổ tung.
Khi ta chạy đến nhà Vương viên ngoại, Chu thúc bị trói gô vứt trong sân, khắp người bị roi quất đến rách da rách thịt.
Mỗi bước mỗi xa
Tú di nương bên cạnh cũng bị lột áo ngoài, quỳ một bên khóc lóc thảm thiết.
Chu thúc đau đến nhíu mày, nhưng vẫn dặn dò ta: "Đào Đào, sao con lại đến đây? Ta bị oan. Chuyện dơ bẩn này đừng để mẫu thân của con biết. Nàng ấy nhát gan, nếu biết sẽ sợ đến ngất đi."
Sống chung với Chu thúc nhiều năm như vậy, nhân phẩm của thúc ấy ta hiểu rõ nhất. Đến giờ phút này, mạng sống của thúc ấy có lẽ còn không giữ được, vậy mà vẫn suy nghĩ cho mẫu thân.
Lúc này, Tô di nương đang gào lên đòi bắt gian đang miêu tả với Vương viên ngoại: "Ta thấy tiểu tử này lén lút, tuy nói là đến đưa thịt, nhưng ánh mắt lại liếc nhìn vào viện của Tú Nhi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta liền để ý thêm một chút, tìm người theo dõi, quả nhiên ta thấy hắn lén lút đi vào viện của Tú Nhi. Khi ta đến nơi, hai người này đang cởi quần áo chuẩn bị hoan hảo, thực sự làm nhục gia môn!"
"Súc sinh kia còn cầm khăn tay của Tú Nhi, ngửi đến mức thần hồn điên đảo..."
Nàng ta càng nói càng kích động, ánh mắt gần như phun ra lửa, nhìn chòng chọc vào Tú di nương.
Trong lòng ta liền hiểu rõ, đây chẳng qua là tranh chấp của những phụ nhân hậu viện nội trạch, đáng thương thay Chu thúc vô tội bị liên lụy.
---
Sáng sớm Chu thúc đi giao thịt, như thường lệ định đưa đến phòng bếp lớn, nhưng một tiểu nha đầu chạy đến, nói là Tú di nương ở phòng bếp nhỏ cần, bảo thúc ấy đưa vào nội viện.
Chu thúc tự biết ngoại nam vào nội viện là không ổn, bèn thoái thác nói cứ để bên ngoài là được, bảo bọn họ tự đến lấy.
Ai ngờ tiểu nha đầu kia lại nổi giận: "Ngươi cái tên nô tài này, di nương bọn ta còn không sai khiến được ngươi sao? Thịt nặng thế này, ai giống như ngươi tên ngốc to xác có sức mạnh như trâu, bọn ta làm sao khiêng nổi. Ngươi phải biết Tú di nương nhà bọn ta đang được sủng ái nhất, nếu làm chậm trễ việc chuẩn bị đồ ăn cho phòng bếp nhỏ, ngươi có mấy cái đầu cũng không đủ để rơi đâu."
Chu thúc đành phải làm theo lời dặn mang vào. Sắp xếp xong, tiểu nha đầu lại vội vàng xin lỗi, nói vừa rồi đã mạo phạm thúc ấy, cố tình lấy mấy thỏi bạc vụn nhét vào túi của thúc ấy.
Chu thúc từ chối không nhận, bị tiểu nha đầu làm ồn ào đến mức phải cởi áo ngắn, còn nhét vào tay thúc ấy một cái khăn tay để lau mồ hôi.
Tú di nương cũng là quần áo không tươm tất chạy ra khỏi phòng, nói là nhìn thấy một con rắn trên xà nhà.
Lúc này tiểu nha đầu đã sớm biến mất, bị Tô di nương vội vàng đi đến bắt được quả tang.