Dắng Sủng

Chương 32



Không biết tại sao lại nhắc đến việc viết thư pháp ở đây.

Bàn Nhi lén đảo mắt, dụi mặt vào người hắn, nhưng nàng cũng không nói gì cả, ngoan ngoãn đến mức khác thường, người khác vừa nhìn vào đã lập tức bị dọa sợ.

Thái Tử cười cười nói: "Ngày mai ta sai Phúc Lộc đổi nơi ở khác cho nàng, nàng chuyển đến đối diện Tam Viện ở phía Đông đi."

Đổi nơi ở ư?

Bàn Nhi lập tức ngồi bật dậy: "Tại sao điện hạ lại muốn đổi nơi ở cho thần thiếp."

Thái Tử nhìn nàng một cái rồi nói: "Phòng nàng đang ở bị nắng chiều rọi vào, mùa hè thì oi bức, không phải giống như là nàng đã nói từ lâu hay sao, tại làm sao mà bây giờ lại không muốn?"

"Làm gì có chuyện đó." Nàng lại nằm xuống, cầm lấy một góc áo ngủ của hắn vò nát, trong lòng nàng không khỏi nghĩ đến chuyện khác.

Nàng nghĩ đến những chuyện ồn ào ở bên ngoài đang xảy ra dạo gần đây, hắn vừa đến đã nói bản thân nàng ăn uống không ngon miệng, dạo gần đây nàng ăn uống không ngon miệng thì làm sao hắn biết được chứ?

Hoặc là ở bên cạnh nàng có người của Thái Tử, hoặc là chính nhà bếp nấu ăn kia đã báo cho hắn biết.

Bàn Nhi không cho rằng bên người mình có người của Thái Tử được, chẳng lẽ là do nhà bếp?

Nàng nghĩ đến việc hắn bởi vì biết nàng gần đây ăn uống không hợp khẩu vị nên tới đây dùng bữa cùng nàng, lại còn muốn đổi nơi ở cho nàng, có phải là muốn dọa nàng sợ hay không vậy? Trong lòng Bàn Nhi lập tức cảm thấy có hơi ngọt ngào, nhưng đồng thời nàng cũng nghĩ đến Thái Tử Phi.

"Không phải bảo rằng còn phải từ từ mới được sao? Điện hạ, chàng không sợ Thái Tử Phi mà biết thì sẽ không vui à?"

Những lời này Bàn Nhi thực sự không muốn nói ra, nhưng vấn đề này không né tránh mãi được, Thái Tử Phi vừa giàu có vừa có sức ảnh hưởng lớn, lại liên quan đến chuyện sinh con trai trưởng, vì vậy nên mặc lệ Thái Tử có muốn hay là không thì đều phải giữ mặt mũi cho nàng ta.

Hiện giờ Thái Tử đang bận bịu làm việc hệ trọng, nếu như Bàn Nhi đoán không sai thì hẳn là Thái Tử đang bận bịu lo việc tham gia vào chuyện triều chính, việc này ở kiếp trước cũng diễn ra như vậy, nhưng cụ thể như thế nào thì nàng cũng không biết rõ, nàng chỉ biết là Thành An Đế vẫn không muốn Thái Tử can thiệp vào chuyện triều chính, nhưng không biết vì sao Thái Tử lại làm được.

Đã muốn tham gia vào chuyện triều chính thì tất nhiên không thể thiếu được sự góp sức của Trần gia được, vào thời điểm này mà lại giúp nàng ra mặt, có khi nào lại gây lên chuyện ồn ào gì hay không?

Nghe xong những lời này, phản ứng theo bản năng đầu tiên của Thái Tử là nhíu nhíu đôi chân mày, trong giây lát hắn lập tức hiểu ra những ý tứ ẩn trong lời nói của Bàn Nhi.

Hắn cũng không ngờ rằng một người chỉ sống trong hậu viện như nàng mà lại biết được những chuyện trên triều đình, nếu không phải là chuyện triều đình thì là nàng đang lo chuyện Thái Tử Phi. Chuyện này đối với mỗi người nam nhân khi nghe thấy đều sẽ cảm thấy không vui, thực hiện lời hứa với phi tần mà lại sợ vợ cả không vui sao, nhưng mà Thái Tử không thể không xem xét lại tình hình đại cuộc nên không khỏi suy nghĩ nhiều thứ khác nữa.

Trần gia quả thực có ích, nhưng việc hệ trọng lần này, Trần gia cũng tách biệt với Thái Tử Phi. Trần gia có cách thức hành động của Trần gia, họ giúp đỡ hắn không chỉ bởi vì Thái Tử Phi mà cũng là vì tính toán nước đi vững chắc lâu dài về sau cho Trần gia nữa.

"Việc này nàng không cần phải lo, ta đã nói chuyển chỗ cho nàng thì nhất sẽ định chuyển cho nàng."

Bàn Nhi cũng biết lời này nói ra làm cho trong lòng hắn cảm thấy không vui nên không khỏi lại kề sát lại bên người, tay nàng ôm lấy thắt lưng của hắn. Đương nhiên nàng còn làm thêm không ít cử chỉ khác nữa, đầu ngón tay đã để sẵn trên vạt áo ngủ của hắn.

Thái Tử vừa thấy nàng nghịch ngợm láu lỉnh như vậy thì không giữ được nét mặt nghiêm túc: "Mau đi ngủ đi, sáng mai còn phải dậy sớm."

Nàng ngoan ngoãn đáp lại dạ một tiếng, nhắm mắt lại ngả vào người hắn, một đêm hôm nay ngủ thật là yên bình.

Sáng sớm ngày hôm sau Thái Tử rời đi, không ở lại dùng bữa sáng, nhưng mà trước khi đi hắn còn không quên nói với nàng, nhắc nhở nàng ăn uống cho đầy đủ và luyện thư pháp nhiều hơn nữa, vài ngày nữa hắn sẽ tới để kiểm tra.

Chuyện luyện thư pháp này đương nhiên là bị bản năng của Bàn Nhi không thèm chú ý tới.

Về việc kiểm tra nàng ăn uống như thế nào, nàng sờ sờ thắt lưng của chính mình rồi không khỏi đỏ mặt xấu hổ.

Mọi chuyện Thái Tử dặn dò xuống bên dưới đều được thực hiện vô cùng nhanh chóng.

Bàn Nhi vừa trở về từ Kế Đức Đường thì bên này dã có người chạy tới, đó chính là Trương Lai Thuận dẫn theo hơn mười tên tiểu thái giám để giúp Bàn Nhi chuyển nơi ở.

Đóng gói, cho vào hòm, bởi vì cũng chỉ cần mang sang khu đối diện thôi, hơn nữa đồ đạc của Bàn Nhi cũng không tính là quá nhiều cho nên xem như cũng không quá khó xử lý.

Kỳ thật thì đồ đạc của Bàn Nhi cũng không phải là thiếu thốn gì cả, thời điểm nàng vào Đông Cung, nàng cũng chỉ đem theo mấy bộ quần áo. Mấy ngày nay phủ nội vụ đưa thêm nhiều thứ đồ đến, nào là phần thưởng của Thái Tử Phi ban cho, còn có cả những ban thưởng linh tinh nhỏ lẻ của Thái Tử nữa, với cả thêm số sách này nữa nên bọn họ phải bận bịu dọn dẹp đến tận trưa mới xong xuôi.

Đám người Tình cô cô và Hương Bồ đều bày ra vẻ mặt vô cùng vui mừng, cuối cùng bọn họ cũng không cần phải suốt ngày phải đối mặt với Triệu Phụng Nghi kia nữa rồi.

Còn chưa kể, một người đắc ý, một người lại mất lòng, mặc kệ là đắc ý hay mất lòng thì hàng ngày đều phải đối mặt thì trong lòng đều cảm thấy không vui vẻ gì cả. Đi theo Bàn Nhi càng ngày càng được sủng ái, cho dù có đối mặt cũng không dám bắt lỗi một cách lộ liễu, hơn nữa đi theo Triệu Hi Nguyệt còn đang ôm bệnh trong người kia lại càng yên bình hơn nữa, nhưng thực ra đó chỉ là bề ngoài mà thôi, chuyện riêng tư bên trong vẫn luôn có sự mâu thuẫn.

Sự mâu thuẫn đó thể hiện rõ ràng trong nhóm nô tài đó, đám người Thuần Nhi, Hương Nhi, Tiểu Lục Tử cũng sẽ xin nghỉ thôi, bọn họ là nô tài của phủ nội vụ nên cũng biết nặng nhẹ, hơn nữa thời gian mà bọn họ hầu hạ Triệu Hi Nguyệt cũng khá ngắn, căn bản không thể nói là có lòng trung thành được.

Nhưng mà Ngọc Bình, Ngọc Hà và Triệu ma ma không giống như vậy, các nàng là những người đã ở bên cạnh Triệu Hi Nguyệt từ rất lâu rồi, ý nghĩa vị trí của bọn họ căn bản hoàn toàn đối lập nhau. Vả lại lúc trước các nàng đã nhìn thấy bộ dạng mất mặt của Bàn Nhi và cả khi Triệu Hi Nguyệt chế nhạo nàng, ngay cả việc nói một câu yếu đuối nàng cũng không dám nói.

Hiện giờ một người như vậy lại leo hẳn lên đầu chủ tử của các nàng, cho dù Triệu Hi Nguyệt chịu phục thì các nàng cũng không bao giờ chịu thua.

Tất cả các nô tài ở chái Tây đều được Bàn Nhi căn dặn nên cũng không so đo gì với những người ở bên chái Đông kia, nhưng mà cùng chung sống trong một viện đương nhiên là khó tránh khỏi có những lúc cần giao thiệp.

Chẳng hạn như nói đến cái nhà bếp nhỏ dùng để đun nước nóng, chái đông và chái tây đều được chia phần rõ ràng ra để làm chỗ ở cho các phi tần mà thôi, không có lấy cho mỗi người riêng một cái nhà bếp nhỏ, chỉ có một cái nhà bếp nhỏ hai bên cùng dùng chung.

Cái nhà bếp nhỏ đó thường ngày cũng không được sử dụng nhiều, thức ăn đều được chuyển từ nhà ăn đến rồi, hàng ngày chỉ có đám nô tài bên dưới đến để đun nóng lại thức ăn, hoặc là đun nước sôi để dùng.

Quy củ ở trong Tử Cấm Thành vô cùng nghiêm ngặt, trong viện cũng không có lấy một cái giếng nước, đến củi đốt sử dụng hàng ngày cũng phải tự mình đi nhận.

Củi đốt thì cũng thôi đi, nhận một lần là có thể dùng trong một thời gian khá dài rồi, nhưng nước thì ngày nào cũng cần phải gánh.

Vì vậy, mỗi ngày đều sẽ có một tiểu thái giám gánh nước mang tới, chỉ phân phát cho một vại nước, nếu như bản thân không đủ dùng thì sau đó phải tự đi gánh thêm. Do nguyên nhân nhà bếp kia là hai bên cùng dùng chung, vại nước đương nhiên cũng là chia cho cả hai bên dùng chung luôn. Nếu là chuyện ăn uống thôi thì cũng không sao cả, từ trên xuống dưới cho dù có tăng thêm số người thì cũng ăn uống không đáng là bao nhiêu, nhưng nếu chủ tử tắm gội rửa mặt thường xuyên hơn thì sẽ tốn nhiều nước hơn.

Từ sau khi Bàn Nhi được sủng ái, Tiểu Đức Tử và Tiểu Điền Tử không cần phải tự đi gánh nước sử dụng hàng ngày nữa, chỉ cần đi nói một tiếng là sẽ có người tự động mang nước tới cho. Nhưng chái Đông không có được như vậy, vậy thì đám nô tài kia muốn giảm bớt công việc phải làm thì phải làm sao bây giờ?

Dù sao cũng không ai trông coi vại nước, vậy thì mượn dùng một chút cũng không sao cả.

Đương nhiên là để không cho ai phát hiện ra, đám nô tài ở chái Đông cũng tương đối biết chừng mực, ở chái Tây bên này cho dù cũng đã biết, nhưng thấy bọn họ cũng không có quá đáng quá mức nên cũng mở một mắt nhắm một mắt cho qua. Nhưng từ sau lần Triệu Hi Nguyệt ngăn cản mà Thái Tử không dừng lại nên vô cùng mất mặt, nàng ta cảm thấy mất hết cả thể diện, cũng vì vậy mà trong lòng vô cùng nôn nóng dẫn đến ngã bệnh.

Mâu thuẫn lớn này, tuy ngoài mặt chái Đông luôn luôn cực kỳ khiêm nhường, nhưng bên trong, mấy lần liền Hương Bồ phát hiện trong vại nước của chái Tây bị bỏ vào những thứ dơ bẩn ở bên trong.

Vại nước đó, khi không cần dùng đến thì cũng không có ai mở ra cả, những lúc bình thường đám nô tài cũng đều phải cẩn thận, chỉ sợ rằng sẽ làm bẩn nước của chủ tử, làm sao có thể làm rơi những thứ dơ bẩn vào trong đó được chứ.

Đó chính là do những con người độc ác bên chái Đông muốn trả thù gây ra.

Những lúc như thế Hương Bồ sẽ đi tìm người bên chái Đông, sau đó lại bị Bàn Nhi quở trách, thật ra không phải là nàng sợ Triệu Hi Nguyệt, chỉ là nàng không muốn làm lớn chuyện, mặt khác cũng là vì nàng nghĩ rằng nếu không phải vì nàng ra mặt gây náo loạn thì có lẽ Triệu Hi Nguyệt cũng sẽ sẽ không vào cung, cũng sẽ không phải trải qua những chuyện như thế này.

Điều bí ẩn này đã định trước là rất khó giải thích được, có lẽ là cho dù Bàn Nhi không làm rối loạn thì kiếp này Triệu Hi Nguyệt vẫn sẽ vào Đông Cung giống như vậy, nhưng mà vì có liên quan đến kiếp trước nên Bàn Nhi vẫn suy nghĩ có hơi cố chấp như vậy. Dù sao thì cũng không phải là chuyện gì quá đáng lắm, Bàn Nhi cho đám người Hương Bồ các nàng tìm một nơi để đặt vại nước, để cho mặc dù chái đông muốn chạm đến cũng không chạm được vào.

Việc đó đã gây ra cho đám người Hương Bồ các nàng không ít gánh nặng, nhưng chuyện đó không cần phải nhắc đến cụ thể nữa, nói tóm lại cho dù thế nào thì đó cũng chỉ còn là chuyện của quá khứ thôi. Chái đông thấy chái tây đã có cách đề phòng nên ngược lại cũng không tiếp tục gây ra thêm những chuyện khác nữa.

Hiện giờ có thể không cần dùng chung một ánh sáng mặt trời cùng với chái Đông nữa, chẳng trách các nàng đều vui vẻ đến như vậy.

Hơn nữa phòng ở cũng rộng hơn so với trước kia, đoán không chừng là do Thái Tử đã dặn dò trước, Trương Lai Thuận không sắp xếp cho Bàn Nhi ở chái đông hay chái tây mà là sắp xếp cho nàng ở nhà chính.

Cũng chính bởi vì sự sắp xếp này mà Bàn Nhi cảm thấy có hơi không ổn cho lắm, sau khi do dự một lát thì cho gọi Trương Lai Thuận tới hỏi.

Trương Lai Thuận này là con nuôi của Phúc Lộc, lại là người hầu hạ bên cạnh Thái Tử, vô cùng có thể diện ở Đông Cung. Bình thường người khác kể rằng mũi hắn ta không cao, cũng không hề nhã nhặn như vậy, vẻ mặt của hắn bây giờ cười thật là tươi, nụ cười đó thậm chí còn ánh lên cả trong ánh mặt, hắn khom lưng cúi nửa người rồi trả lời Bàn Nhi.

"Thần xin trả lời câu hỏi của chủ tử, đây đều là do chính Phúc công công tự mình dặn dò xuống bên dưới, bảo rằng chủ tử có nhiều đồ đạc, sợ rằng sắp xếp trong chái đông hay chái tây không đủ. Hơn nữa, Thái Tử cũng thường xuyên đến thăm nơi này của người, chỗ ở của người rộng rãi thì ngài ấy cũng được thoải mái. Đúng lúc những việc như thế này Phúc công công vẫn có thể tự mình làm chủ nên cứ như vậy mà làm."

Bàn Nhi mới không thèm tin chuyện đó, nếu không phải có Thái Tử căn dặn cho phép, một người xưa nay luôn làm việc cẩn thận như Phúc Lộc lại dám làm như vậy hay sao? Nhưng mà nếu như Thái Tử đã sắp xếp ổn thỏa hết mọi chuyện rồi thì nàng cũng sẽ không gây thêm nhiều rối rắm nữa.

"Cách bày trí trong phòng như thế này đều là do chúng nô tài giúp đỡ thu xếp mấy ngày hôm nay, nếu như Phụng Nghi chủ tử cảm thấy không thích như vậy, muốn thay đổi cũng không sao. Người xem xem chỗ này...Tấm rèm này là do chính Thái Tử lựa chọn, còn có bình hoa này nữa..."

Trương Lai Thuận dẫn Bàn Nhi thăm quan hết một lượt phòng ở.

Nhà chính vẫn có kiến trúc ba gian với hai gian phòng hai bên, nhưng mà bởi vì độ sâu của hai gian nhà nên kích thước có lớn hơn so với phòng ở chái tây trước kia.

Ở chính giữa là gian phòng khách, gian phòng khách cũng chỉ dùng có một gian rưỡi thôi, từ đằng sau bức tranh ngăn ở giữa phòng khách chính là một gian nhỏ làm phòng trà, gian phòng ở phía đông vẫn dùng để làm thư phòng, ngay bên ngoài còn có thể dùng để sắp xếp chỗ tổ chức yến tiệc, ở giữa còn có Đa Bảo Các oai phong lẫm liệt được ngăn cách bởi những lồng hoa, đối diện với cửa sổ còn bố trí cả giường lò, bên dưới giường lò bố trí thêm mấy chiếc ghế bành hoa.

Gian phòng ở phía tây cũng chỉ là một gian phòng ghép thôi, ngoại trừ phòng thứ hai ở bên ngoài dùng làm phòng khác, bên trong là phòng ngủ, sát bên trong phòng có bố trí một chiếc giường sơn mài màu đen chạm khắc tranh hoa điểu, bàn trang điểm, một chiếc bàn nhỏ, tủ đựng quần áo, tất cả đều được chạm khắc sơn mài màu đen, nhìn vừa thấy lịch sự tao nhã mà lại không mất đi phong thái quý tộc.

Trước cửa và giường đều được sắp xếp thêm một tấm bình phong được sơn mài màu đen và thêu tranh bốn loài hoa tứ quý, loại bình phong như thế này vừa không che quá nhiều ánh sáng, mà lại vừa có thể ngăn không để người ngoài nhìn trực tiếp được vị trí của giường.

Phòng bên trong ở bên phải được ngăn cách thành hai gian nhỏ, một gian làm phòng tắm, một gian còn lại để làm phòng phòng vệ sinh, đồng thời có thể tiện thể cất một số đồ ở đó.

Trương Lai Thuận chờ Bàn Nhi nói đã hài lòng, dù sao thì với thân phận và vị trí của hắn ta cũng không thể được sống trong một gian nhà như vậy, được bày biện nhiều đồ vật quý hiếm đến như vậy.

Bàn Nhi cũng quả thật vô cùng hài lòng, nàng cũng thể hiện sự vừa lòng của mình trước mặt Trương Lai Thuận, đến khi Trương Lai Thuận chuẩn bị rời đi, nàng còn bảo Bạch Thuật ban thưởng cho hắn ta một phong bao hai mươi lượng bạc.

Chờ đến khi những người không liên quan rời đi hết rồi, cuối cùng Hương Bồ cũng có thể phô bày sự vui sướng của bản thân mình rồi.

Nàng ấy chạy tới chạy lui khăp các phòng trong viện xem xét, một lúc sau đã nghe thấy tiếng nàng ấy ngạc nhiên vui sướng vô cùng, sau đó còn chạy tới nói với Bàn Nhi, dãy nhà phía sau còn rộng rãi hơn cả so với trước kia, đặc biệt còn có cả một chỗ để làm nhà kho. Thêm nữa là còn có một phòng bếp nhỏ, sau này nói không chừng còn có thể nấu một vài món ăn hay gì gì đó ở trong đấy cũng nên.

Nhìn khung cảnh có sự quen thuộc, Bàn Nhi ngay lập tức bị cuốn hút lấy như thế, tâm tình cũng dĩ nhiên vì vậy là trở nên tươi tắn hơn rất nhiều.

Nàng nghĩ lại lời nói của hắn tối hôm qua, lại suy nghĩ không biết đây có phải là hắn đang muốn dỗ dành nàng hay không?

Ở đầu bên kia, Trương Lai Thuận trở về bên cạnh Thái Tử bẩm báo, nói rằng Tô Phụng Nghi thực sự rất thích phòng ở mới vừa chuyển đến, lại còn ban thưởng cho hắn ta hai mươi lượng bạc.

Khoản ban thưởng này ở trong cung mà nói, có thể coi như là rất hậu hĩnh rồi.

Thái Tử nghĩ xem ra nàng thật sự rất thích, nhưng lại cho rằng nàng là một Phụng Nghi, một năm chỉ được lĩnh có mấy chục lượng bạc. Sau khi suy nghĩ một chút, hắn lại sai Trương Lai Thuận ban tặng một rương nhỏ thỏi bạc nén, đặc biệt dặn dò không được gióng trống khua chiêng phô trương ra ngoài.

Vừa mới đổi phòng mới cho nàng, bây giờ lại ban tặng bạc, thực ra bây giờ Bàn Nhi cũng không có thiếu bạc, nhưng mà nàng cũng vô cùng vui vẻ nhận lấy.

Đám người Tình cô cô thấy nàng vu.ốt ve rương bạc kia đến mức không muốn buông tay, ai cũng biết lúc này chủ tử đang rất vui vẻ, vì vậy mỗi người họ đều tủm tỉm cười.

Hương Bồ đúng là gặp may, nàng ấy bước đến bên người Bàn Nhi hỏi nàng trưa nay muốn ăn món gì.

Bàn Nhi vừa kể tên một vài món ăn, sau đó còn nắm lấy một thỏi bạc trong rương đưa cho nàng, bảo nàng ấy phân phát cho những người còn lại rồi sau đó đi chuẩn bị bữa cơm.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com