Dắng Sủng

Chương 189



Kiến Bình năm mười sáu vào tháng cuối năm, đã định trước là một tháng có nhiều chuyện.

Nhưng đối với Đại Chu thì liên tục là chuyện tốt.

Bởi vì Nhĩ Tất Hách bị bắt, chiến sự ở Kế Châu rơi vào tình trạng bế tắc, Đại vương của người Kim mặc dù đông con trai nhưng có tiền đồ và năng lực để hắn ta trọng dụng cũng chỉ có mấy người, Nhĩ Tất Hách vừa hay là một trong số đó.

Bằng không từ Tuyên Phủ ở bên kia đột phá được Đại Nhậm cũng sẽ không giao cho Nhĩ Tất Hách.

Mà lúc này đã xảy ra một chuyện, hang ổ của người Kim bị đánh, mặc dù không đánh vào sâu nhưng sau đó cũng tạo ra một cục diện hỗn loạn cho người Kim .

Cầm binh không phải ai khác chính là sứ giả của Đại Chu phái đến Cao Bưu, chính là Vương Duẩn, mà Vương Duẩn đến Cao Bưu chính là mượn binh sĩ.

Cao Bưu là nước phụ thuộc của Đại Chu, tình cảm giao hữu của hai nước vẫn luôn rất tốt, mỗi một vị vua của Cao Bưu là đều do Đại Chu bổ nhiệm. Người Kim đánh hạ hơn nửa Liêu Đông, đúng lúc bỏ qua Cao Bưu bên cạnh. Trước đây Kế Châu chiến hỏa bùng lên, Tông Tông đã cử một sứ giả đến Cao Bưu bằng đường thủy.

Cao Bưu là một quốc gia nằm ở trên đảo, có hơn một nửa lãnh thổ nằm ở ven biển, trong đó còn có các đảo phụ thuộc, chỉ mất khoảng nửa ngày đã đến Liêu Đông.

Người Kim không hiểu biết về thủy chiến, mà chiến lực thủy chiến của Đại Chu lại khá hùng mạnh, thuyền chiến của Đại Chu cũng nổi danh khắp thiên hạ, người Kim thủ ở ngoài Kế Châu, trăm triệu lần cũng không nghĩ đến người Đại Chu sẽ đi vòng qua đường biển, mượn đường từ Cao Bưu, đánh lén hang ổ của bọn chúng từ phía sau.

Cuối cùng khói lửa chiến tranh gần một năm cũng ngừng.

Nhưng mà người Kim tất nhiên không cam lòng, một bên nói với Đại Chu, chỉ cần thả Vương tử Nhĩ Tất Hách ra thì bọn họ sẽ lui binh. Không nghĩ đến là ‘miệng cọp gan thỏ’, bị đánh đến cửa nhà mà vẫn còn cứng miệng.

Mãi cho đến khi hai vạn binh lính của Đại Chu đi từ đường biển đến, người Kim mới lui binh.

Tướng lĩnh Kế Châu thừa thắng xông lên truy đuổi, thu phục liên tiếp mười vùng đất bị mất, cả nước trên dưới đều vui mừng.

Tin chiến thắng ở biên quan liên tục truyền về, Tô Hải đang dưỡng thương ở nhà bởi vì chính mình không thể tham dự mà từ sâu trong lòng cảm thấy tiếc nuối.

Nhưng Diêu Kim Chi đã nói, hắn ta cho dù muốn về biên quan cũng phải chờ đến năm sau. Tốt nhất là đợi Trịnh Tú Oanh mang thai rồi mới đi, đó là tốt nhất chẳng qua lời này Diêu Kim Chi không nói rõ.

Nhưng ý tứ của bà ai cũng có thể nhìn thấy.

Cùng lúc đó, Bàn Nhi vừa ngồi lên chức Tân Hậu, đang phát sầu vì hôn sự của Nhị công chúa Uyển Xu.

Theo lý thuyết thì Tống Minh cũng đã trở lại, cũng nên nhắc đến hôn sự của Uyển Xu, nhưng nhà họ Tống ở bên kia lại không có động tĩnh gì, Uyển Xu từ trước đến nay cũng không ra mặt, cuối cùng chuyện này tuy nàng phải quản, nhưng vẫn luôn không quan tâm đến.

Mà bây giờ phế hậu bị giam ở Hàm Phúc cung, tinh thần đã thất thường, tất nhiên không thể lo liệu được hôn sự của nữ nhi, nhưng không thể nào lỡ dở nhân duyên của Uyển Xu được. Nhưng nếu nàng quan tâm, Bàn Nhi cảm thấy có chút xấu hổ, sợ người khác nói tay nàng duỗi cũng quá dài rồi, chân trước Trần Hoàng Hậu vừa mới bị phế, ngay sau đó nàng đã muốn quản đến hôn sự của con gái người ta.

Quan trọng nhất đó là việc Uyển Xu rõ ràng là không thích mối hôn sự này, đến lúc đó nếu như ầm ĩ ra thành chuyện gì không hay, thì nàng sẽ rơi vào tình cảnh xấu hổ.

Tự cân nhắc mấy ngày, Bàn Nhi chọn cơ hội nói chuyện này với Tông Tông.

Nàng cũng không che giấu, ăn nói ngay thẳng.

Tông Tông lại cười.

“Bây giờ nàng là Hoàng Hậu, trên danh nghĩa là mẫu hậu của nó, mẫu hậu quan tâm chuyện của con gái là chuyện bình thường.”

Cho nên mới nói lối suy nghĩ của nam nhân và nữ nhân làm sao lại không giống nhau?

Nói đến Tông Tông, tài trí, ổn trọng, mưu lược, không nói đến tính cách, chỉ là có một số việc nhỏ hắn còn thiếu sót, không có tinh tế và nhạy cảm.

“Nếu như Uyển Xu không muốn, lại gây ra chuyện gì, không phải khiến người khác chê cười sao. Dù sao ta cũng mặc kệ, chàng là phụ thân, việc này chàng phải quản.”

Bàn Nhi cũng lười nói với hắn những chuyện mà tâm tư thiếu nữ mẫn cảm, hình như ở trong mắt Uyển Xu, gọi nàng một tiếng mẫu hậu chính là nhận kẻ thù làm mẹ, chắc chắn sẽ trở thành người xấu.

May mắn lúc này ở trong điện chỉ có hai người bọn họ, các nô tỳ đều được cho lui xuống, bằng không để người khác thấy tân Hậu như vậy chỉ sợ uy nghiêm Hoàng Hậu của Bàn Nhi không cách nào cứu vãn được.

“Nàng là Hoàng Hậu, chuyện của các công chúa nên do nàng quản, sao nàng lại đẩy sang cho trẫm?”

Tông Tông có chút bất đắc dĩ. Gần đây hắn cực kỳ bận rộn, triều đình đang bàn chuyện đóng quân ở trên Bì Đảo, sau đó còn phải kiềm chế người Kim đang hừng hực khí thế, mỗi ngày nghị sự đều đến tận tối, làm gì có thời gian đi quan tâm chút chuyện nhỏ này.

“Vậy cuối cùng chàng không quan tâm hả?”

Nàng cũng đã gán lên đầu hắn, hắn có thể mặc kệ sao?

Dù sao chuyện này cũng sớm phải định ra, bây giờ chẳng qua là tiến hành chậm trễ, hơn nữa việc này tất nhiên là do Phủ Nội Vụ và Lễ Bộ sắp xếp.

“Trẫm sẽ giao cho Phủ Nội Vụ và Lễ Bộ.”

Cuối cùng Bàn Nhi cũng cao hứng.

Càn Thanh cung bên này lên tiếng, Phủ Nội Vụ và Lễ Bộ tất nhiên cũng bắt đầu thu xếp.

Phủ Công chúa đã chuẩn bị xong từ lâu, lễ phục cũng chuẩn bị xong từ sớm, lúc lễ phục đưa đến viện Công chúa, đợi người Phủ Nội vụ đi rồi, Uyển Xu hất khay đi.

Các cung nữ đều sợ đến mức quỳ đầy đất, Tề ma ma vội vàng đi đến, đuổi hết người ra ngoài.

“Công chúa, người ngàn lần vạn lần đừng nghĩ nhiều, hãy nhớ đến tình cảnh của người. Bây giờ nương nương như thế, mà bệ hạ đã ban hôn từ sớm, nếu việc này người đã sớm biết rồi, sao lại còn tức giận?”

Tề ma ma là nhũ mẫu của Uyển Xu, Uyển Xu là do bà ta nuôi lớn, hầu hạ theo bên người từ nhỏ, cho đến khi rời đến viện Công chúa, mười mấy năm trôi qua đã sớm coi Uyển Xu như con gái ruột mà đối xử, lời nói tự nhiên cũng là những lời nói thành thật.

Nhưng từ trước đến nay Uyển Xu là người có chủ kiến, Tề ma ma không quản được nàng ta, cũng chỉ có thể không ngừng khuyên nhủ. Thấy vẻ mặt giận dữ của Uyển Xu, bà ta biết có khuyên bảo cũng vô dụng, chỉ có thể thở dài mà lui xuống.

Qua một lúc, Tông Đạt đến.

“Nhị tỷ.”

“Là ma ma bảo ngươi đến khuyên ta sao? Bà ấy càng ngày càng nhiều chuyện, chẳng lẽ ngươi cũng muốn đến khuyên ta, bảo ta đừng cùng nàng ta gây ầm ĩ?” Nàng ta ở đây, không cần nói cũng biết là chỉ tân Hậu.

Tông Đạt không biết nên nói cái gì, chỉ có thể bất đắc dĩ mà gọi một tiếng Nhị tỷ.

Uyển Xu cười lạnh liên tục: “Để cho ta nói, ngươi chính là bị nàng ta mê hoặc, khi còn nhỏ thì còn có chút bộ dạng, chỉ cần nói đến Cảnh Nhân cung, bộ dạng của ngươi đều là miễn cưỡng, một câu không thích thì đều không nói. Bây giờ mẫu hậu thành như thế, vị trí Hoàng Hậu cũng bị nàng ta đoạt mất, ngươi rõ ràng là con vợ cả, bây giờ thành con của Phế Hậu, chẳng lẽ ngươi còn cảm thấy nàng ta là người tốt? Không phải tại nàng ta, sao mẫu hậu có thể thành như này?”

Tông Đạt không nói gì, chỉ là mím môi cau mày lại.

“Không sợ ngươi cảm thấy nàng ta tốt. Đợi đi, bây giờ nàng ta có thể xui khiến Phụ hoàng đưa ta gả đến Tống gia, ngày mai có thể tùy tiện tìm một nữ nhân cao quý mà nghèo túng gả cho ngươi làm Hoàng tử phi, còn mang danh tiếng là tận tâm tận lực, tất cả đều khen nàng ta tốt, đến lúc đó thì ngươi xui xẻo rồi.”

“Nhị tỷ!”

“Bây giờ ta nhìn thấu rồi, hóa ra mẫu hậu sinh ra một người, đến nỗi từ trước đến nay ngươi đều không đồng lòng cùng với chúng ta…”

“Nhị tỷ!”

“Nhị tỷ!”

Tông Đạt chưa bao giờ nói chuyện lớn tiếng như vậy, Uyển Xu bị kinh ngạc mà lập tức im miệng.

Lại nhìn Tông Đạt, còn chưa đợi nàng ta mở miệng, đã bị khuôn mặt thống khổ của hắn ta làm cho im lặng.

“Nhị tỷ, hôn sự của tỷ là do Phụ hoàng hạ chỉ tứ hôn, nguyên nhân là gì, chắc tỷ là người hiểu rõ nhất. Mẫu hậu vì sao bị phế, tỷ cũng biết, nếu không phải do Trần gia và Từ gia không tiếc đem chuyện quân vụ đến mưu hại nhà họ Tô, thì chuyện này sao có thể ầm ĩ đến mức này? Bây giờ chuyện đã như vậy, tỷ lại muốn tiếp tục náo loạn thì có tác dụng gì, thánh chỉ là do Phụ hoàng hạ, chẳng lẽ tỷ muốn náo loạn đến nỗi khiến cho Phụ hoàng cũng chán ghét tỷ, tùy tiện tìm một nhà mà gả tỷ ra ngoài, sau này đến cả hoàng cung cũng không cho tỷ quay lại tỷ mới bằng lòng sao, mẫu hậu cũng không được gặp, tỷ mới nguyện ý sao?”

“Nhị tỷ năm nay đã mười chín, hôn sự với Tống gia đã định ra từ sớm, Tống Minh mặc dù không có năng lực gì lớn, nhưng đệ đã nhờ người hỏi thăm qua, hắn ta có thể từ một công tử ăn chơi lêu lổng bỏ đi ở trong kinh, trở thành một mãnh tướng ở biên quan, về sau cũng coi như là có tiền đồ. Nhị tỷ nói ta và tỷ cùng với mẫu hậu không phải một lòng, ta cũng không biết phải nói gì.”

“Nên nói đệ cũng đã nói, Nhị tỷ có nghe hay không thì đệ cũng không quản được, đệ cáo lui trước.”

Nói xong, Tông Đạt xoay người rời đi.

Uyển Xu ngơ ngác nhìn bóng dáng của đệ đệ, thế nhưng lại nhìn ra thái độ thất vọng.

Nước mắt liền không kiềm được rơi xuống, nàng ta che mắt quay lưng lại.

Bàn Nhi vốn đang lo lắng Uyển Xu sẽ náo loạn, ai ngờ mãi cho đến hôm chính thức tất cả đều sóng yên biển lặng, cuối cùng cũng khiến nàng yên tâm.

Lại nói đến Tống gia, nghênh cưới công chúa chính là một chuyện lớn, nhưng bởi vì thân phận của Uyển Xu, ít nhiều cũng có vài phần xấu hổ.

Không cần nói, Nhị công chúa chính là con gái ruột của Phế Hậu, mà Phế Hậu với Tân Hậu chính là đối thủ.

Nếu nói trước đây lúc Bệ hạ tứ hôn đối với Tống gia không thể nghi ngờ chính là một chuyện vui lớn, mặc dù sau chuyện vui chỉ vì Tống Minh bị ném đi biên quan mà có vẻ nửa vui nửa buồn, nhưng cuối cùng vẫn là chuyện vui.

Bây giờ thì gọi là gì đây?

Tống gia cưới con gái ruột của Phế Hậu, có thể bị Tân Hậu coi là cái đinh trong mắt hay không? Tân Hậu sinh được ba vị Hoàng tử, sau này cho dù thế nào thì tương lai cũng sẽ có một người là Hoàng Đế.

Việc này có thể ảnh hưởng đến tiền đồ sau này của Tống gia không? Tuy rằng bây giờ Tống gia cũng không có tiền đồ gì đáng nói, chẳng qua chỉ là cái mũ huân quý không hồn đội qua ngày. Nhưng không nhịn được mà sẽ suy nghĩ, liên tưởng đến hôn sự này chính là một chuyện không vui.

Ban đầu Tống Minh là người ở tam phòng của Định Viễn Hầu phủ bỗng nhiên có tiền đồ, gây ra không ít mâu thuẫn nhỏ, khiến cho Tam thái thái tinh thần bất lực.

Sau khi Tống Minh hồi kinh, Định Viễn Hầu phủ vẫn luôn không vào cung thỉnh hôn, đúng lúc có quan hệ với hai chuyện này.

Cho nên vào ngày chính thức, mặc dù trong Định Viễn Hầu phủ náo nhiệt, nhưng không ít thì nhiều đều ẩn giấu chút lo lắng trong lòng, chẳng qua người ngoài đều đến xem náo nhiệt, chỉ có người sáng suốt mới có thể nhìn ra một chút nội tình.

"Dù thế nào thì hôm nay cũng là ngày vui của ngươi, mà mặt mày ngươi ủ ê thế? Nếu ta nhớ không nhầm, lúc ấy ở Đại Đồng ngươi đều nhắc đến muốn có một thân phận khiến cho nàng ta phải lau mắt mà nhìn. Bây giờ người cũng cưới vào rồi, nhưng ngươi lại thành ra thế này.” Triệu Thần một tay cầm theo bình rượu, một tay vỗ bả vai của tân lang mà nói.

Tống Minh tự rót cho mình một ngụm rượu rồi thở dài nói: “Ngươi không hiểu.”

Triệu Thần cười ha hả, ôm lấy vai hắn ta nói: “Có cái gì không hiểu, tình huống của hai nhà chúng ta không khác nhau lắm. Để ta nói, ngươi ở biên quan đánh hơn mấy năm, nếu mẹ chồng nàng dâu đánh nhau, cùng lắm thì phân gia tự lập môn hộ, lại nói ngươi còn có phủ Công chúa, sợ cái gì, ngươi nói có đúng hay không Phó Khánh?”

Phó Khánh chỉ cười cười không nói, Tống Minh giống như mới tỉnh mộng.

Đúng vậy, bây giờ hắn có thể tự lập môn hộ, việc gì phải vì vài chuyện vụn vặt đó mà đau đầu, còn lo lắng sau khi Uyển Xu gả vào, bởi vì trong nhà có việc, gây nên mất mặt. Thật ra Tống Minh cũng không lo lắng riêng chuyện đó, hắn ta cũng biết Uyển Xu gả cho hắn ta có chút không cam lòng tình nguyện.

“Không nói với các ngươi nữa, mời xong các ngươi ta sẽ về tân phòng.”

“Muốn chúng ta đi nghe một chút ở góc tường không?” Triệu Thần vẻ mặt ái muội cười nói.

“Ngươi cút đi.”

Lại gả một nữ nhi đi, cho dù là Tông Tông cũng có chút cảm giác năm tháng không buông tha người nào.

Hồ Thục Phi lại lo lắng cho hôn sự của Uyển Bùi.

Thấy thế, Tông Tông nói với Bàn Nhi: “Uyển Chu còn nhỏ, nàng cũng đừng nóng vội.”

Nhỏ sao? Đã không còn nhỏ nữa rồi, Uyển Chu đã mười lăm, cũng cập kê rồi.

Ngoài mặt Bàn Nhi không nói gì, nhưng thật ra trong lòng đã sớm cân nhắc chọn Phò mã. Nàng cũng thấy tiếc nuối khi gả nữ nhi ra ngoài, nhưng không thể không gả, đầu tiên chỉ có thể cân nhắc ở trong lòng, đợi đến hai năm sau sẽ là lúc Uyển Chu xuất giá, cũng không cần phải tùy thời ôm chân Phật.

Nàng nghĩ sẽ vì con gái mà chọn người tốt, mặc kệ gia đình như thế nào, ít nhất trong nhà cũng không thể lung tung rắc rối, tốt nhất có thể cả đời không nạp thiếp.

Hai đời Bàn Nhi đều chịu đủ việc thê thiếp tranh đấu đau khổ, không hy vọng một ngày Uyển Chu sẽ trở thành giống như Phế Hậu, ai mà trước khi xuất giá chẳng vô sầu vô ưu, ngây thơ hồn nhiên, nhưng rất nhiều lúc có một số người, một số việc ngươi đều không tự chủ được mà phải bước về phía trước, thế cho nên mắc thêm một lỗi lầm là không cách nào vãn hồi.’

Thậm chí nàng còn nghĩ đến, nếu sau này Uyển Chu xuất giá, Phò mã ở bên người nuôi dưỡng tiểu thiếp, đến lúc đó Uyển Chu vào cung tìm nàng làm chủ, nàng nên làm cái gì?

Quay đầu nhìn bộ dáng con gái rực rỡ không hiểu gì, thậm chí còn có chút do dự muốn cùng nàng ấy giảng giải chút việc sau khi thành thân, cũng là để cho con bé có sự chuẩn bị trước ở trong lòng, không đến nỗi lúc đó xảy ra chuyện gì không thể kiểm soát được.

Nhưng nên nói thế nào đây, nói rằng nam nhân đều là tham luyến mới mẻ, con là công chúa, nó là phò mã, cho dù nó có lá gan lớn đi nữa, cũng không dám ở phủ Công chúa mà nuôi thiếp thất, nhưng ở chính nhà của mình cũng không thể đảm bảo.

Trường Thuận đại công chúa không phải là ví dụ sao, Phò mã đối với nàng ta cũng là cung kính vâng vâng dạ dạ, nhưng lúc còn trẻ cũng không thiếu chuyện ở Lý phủ mà nuôi dưỡng mấy di nương thông phòng gì đó, lúc Trường Thuận đại công chúa còn trẻ, không ít lần tiến cung tìm Thái Hoàng Thái Hậu khóc lóc kể lể đòi làm chủ.

Những việc này Bàn Nhi đều nghe Phó Thái Hậu kể.

Ở trong lòng nàng, Uyển Chu vẫn là nha đầu nhiều thịt béo múp thích cười, vẫn chưa lớn, nói ra thì nương trong khắp thiên hạ đều có loại tâm tình này.

Thật vất vả, đợi Bàn Nhi nghĩ kỹ rồi sẽ tìm lý do kể ra, mới vừa bắt đầu chưa nói vài câu, Uyển Chu đã nói: “Nữ nhi về sau nếu tìm Phò mã, nhất định phải tìm người giống Phụ hoàng đối tốt với mẫu hậu như vậy.”

“Ngươi cảm thấy Phụ hoàng đối tốt với mẫu hậu sao?” Trong lòng Bàn Nhi có chút quỷ dị.

Uyển Chu dùng một loại ánh mắt không thể tin nhìn nàng, khiến cho Bàn Nhi lập tức hiểu rằng Uyển Chu đã không còn là đứa bé nhiều thịt mũm mĩm kia rồi.

Con bé đã lớn như vậy, lại sinh ra trong hoàng cung, cái gì nên biết và không nên biết, con bé đều biết một chút. Bao gồm cả chuyện thê thiếp, trên đời này có chỗ nào tranh đấu lợi hại hơn so với hoàng cung, chỗ nào còn có thể diễn ra chuyện thê thiếp?

“Nữ nhi sẽ tìm một người mà bản thân thích, cũng sẽ thích con.”

Bàn Nhi lắp bắp, trong lòng có chút kinh hãi.

“Có phải con đã có người thích rồi hay không?”

Uyển Chu sửng sốt, lập tức nói: “Nữ nhi chỉ là nói như thế, nếu đã không thích lẫn nhau, cũng sẽ không giống như Phụ hoàng và mẫu hậu, như thế mới là phu thê. Nếu không thích nhau thì trở thành phu thê làm gì?”

Không thể không nói, Bàn Nhi hôm nay đã chịu quá nhiều kinh sợ, Uyển Chu thật sự là ngoài suy nghĩ của nàng. Cũng khiến cho nàng hiểu, nàng nhìn nữ nhi với một ánh mắt quá thiển cận, thế cho nên mới liên tục kinh ngạc.

Cuộc nói chuyện lần này cứ không giải quyết được gì như thế, lúc sau Bàn Nhi cũng không nhịn được nói bóng nói gió tìm hiểu chuyện trong lòng của Uyển Chu.

Từ đó không ngờ Uyển Chu thật sự không có thích ai, hay là che giấu quá tốt, vậy mà không khiến cho nàng bắt được bất cứ tin tức gì có ích cả.

Nhưng mà nghi ngờ vẫn luôn phập phồng ở trong lòng, bởi vì biểu tình sửng sốt của Uyển Chu đã nói lên hết.

Sau đó nàng thận trọng nói chuyện lạ này với Tông Tông: “Nói cho chàng biết một việc, nữ nhi của chúng ta hình như đang thích ai đó.”

Cha già Tông Tông cũng lắp bắp kinh hãi: “Thích ai, là tên tiểu tử thối nào?”

Bàn Nhi cũng không nói được nguyên do, chỉ nói là suy đoán.

Không thể không nói, tấm lòng cha mẹ khắp thiên hạ đều giống nhau, Tông Tông nghi hoặc thì nghi hoặc, vẫn để chuyện này vào trong lòng.

Vì thế, không tiếc lúc cùng Tông Việt nói chuyện, nói bóng nói gió từ chỗ Tông Việt thăm dò.

Hai người dù sao cũng là tỷ đệ song sinh, Uyển Chu từ trước đến nay đều thân cận với Tông Việt. Nếu nói đối với Tông Kiềm là yêu thương thì đối với Tông Việt chính là loại tình cảm thân mật không thể miêu tả.

Giống như Uyển Cẩn và Tông Cự.

Cho dù là huynh đệ tỷ muội cùng cha mẹ, cũng không có cách nào nói về tình cảm thân mật của song sinh.

Đáng tiếc, Tông Việt cũng không lộ ra tin gì có ích.

Đợi Tông Việt đi ra khỏi Càn Thanh cung, vẻ mặt mới lộ ra vài phần nghiêm trọng, mày nhăn lại.

“Đại tỷ, đệ nghe mẫu hậu hậu nói, Nhị cữu năm sau phải rời kinh rồi.”

“Đúng không? Hình như ta cũng nghe mẫu hậu nhắc qua việc này.” Nói rồi Uyển Chu nghi ngờ mà nhìn Tông Việt một cái.

Nàng vẫn tương đối hiểu biết tính cách của Tông VIệt, Tông Việt là người nếu không có việc gì thì sẽ không nói lời vô nghĩa, chỉ cần là hắn nói chuyện, tất nhiên sẽ có nguyên nhân rồi dẫn đến mục đích.

Giống như là quan hệ song sinh, hai người phá lệ có một loại tâm linh phản ứng, giống như đối phương nháy mắt một cái đã biết trong lòng đối phương đang suy nghĩ cái gì.

Uyển Chu hiểu Tông Việt, Tông Việt làm sao lại không hiểu nàng.

“Phó Khánh cũng muốn rời kinh, lần này bọn họ không phải đi phủ ở Đại Đồng, mà là đi Bì Đảo.” So với Uyển Chu, Tông Việt vẫn biết nhiều hơn một chút, nàng là một công chúa nên không có khả năng sẽ biết chuyện này.

Cuối cùng bây giờ Tông Việt cũng không còn nhỏ, ngày thường Tông Tông không tránh khỏi sẽ gọi hắn và các triều thần nghị sự, thật ra cũng là để kiểm tra năng lực đối phó của hắn, cố ý bồi dưỡng hắn có năng lực để xử lý chuyện triều chính.

Giống như chuyện định lấy Bì Đảo làm nơi trọng địa của quân sự để kiềm chế người Kim, chuyện này không ít người biết, nhưng tính phái ai đi, nhìn đến lại không có mấy người.

Uyển Chu sửng sốt một chút: “Bì Đảo xa như vậy, phải đến Cao Bưu, phái Nhị cữu đi cũng thôi đi, như thế nào lại còn để cả biểu thúc đi, chẳng lẽ chỗ đấy một người còn không đủ sao?”

Lời nói cũng đã nói đến nông nỗi này, Tông Việt còn có gì không hiểu, sắc mặt không khỏi phức tạp.

“Lần trước Phụ hoàng hỏi thăm đệ về chuyện phò mã của tỷ, hỏi đệ rằng tỷ có thích ai không, chắc là mẫu hậu hỏi phụ hoàng, muốn tính toán tốt cho tỷ trước tiên.”

Uyển Chu lập tức cảm thấy bối rối.

Có thể người khác nhìn không biết, nhưng Tông Việt nhìn một cái là đã rõ ràng.

“Thích ai? Ta sao có thể thích ai, lại nói ta mới mấy tuổi, Hoàng tổ mẫu nói đợi ta mười tám sau đó mới nói đến chuyện kén phò mã. Mẫu hậu làm sao mà bây giờ đã nói đến chuyện kén phò mã trước rồi, bây giờ ta còn không nghĩ đến việc thành thân.”

Nói xong, Uyển Chu vội vàng muốn đi, nhưng lại bị Tông Việt ngăn cản.

“Đại tỷ, tỷ thành thật nói với đệ, tỷ có phải đối với Phó biểu thúc….”

“Cái gì mà Phó biểu thúc hay không Phó biểu thúc, đệ đang nói cái gì đấy.”

“Đại tỷ.” Tông Việt bất đắc dĩ nói.

Thấy Uyển Chu vẫn là bộ dạng cự tuyệt không chịu nói với hắn, hắn thấp giọng nói: “Đại tỷ, tỷ phải biết thân phận của Phó biểu thúc và quan hệ của chúng ta. Nếu tỷ thật sự có tình cảm với hắn… Tỷ nhất định phải suy nghĩ cẩn thận, chuyện này phụ hoàng và mẫu hậu mà biết, bọn họ nhất định sẽ không đồng ý, lại còn có Hoàng tổ mẫu.”

Uyển Chu cắn chặt môi dưới, không nói gì.

Thấy vậy, Tông Việt bất đắc dĩ chỉ có thể im lặng không nói.

Đến lúc tiễn đưa.

Lúc trước nghe nói Tô Hải và Phó Khánh phải rời kinh, Tông Kiềm đã nói với Phụ hoàng suy nghĩ của mình, hắn ta cũng muốn đi theo.

Đáng tiếc chuyện này lại bị Tông Tông bãi bỏ.

Cuối cùng lại quyết định đợi hai năm, bây giờ Tông Kiềm có chút nhỏ, đợi hai năm sau đến lúc đó hắn cũng đã mười sáu, lại bàn đến chuyện đi Bì Đảo rèn luyện.

Ngày thường đã khó có thể thấy được mặt, lúc đưa tiễn tất nhiên cũng không thể bỏ lỡ, cho nên không riêng gì Tông Kiềm đến mà Uyển Chu cũng đến.

“Nhị cửu, Phó Khánh, các người đợi con, đợi hai năm sau con đến Bì Đảo để tìm mọi người.” Tông Kiềm nói.

Tô Hải vỗ vỗ bờ vai của hắn: “Đứa bé ngoan, rèn luyện võ công thật tốt, đọc nhiều binh thư, đừng giống như Nhị cữu con chịu khổ. Con xem Phó Khánh đọc nhiều binh thư thật tốt, ý đồ xấu so với ta còn nhiều hơn, đọc nhiều binh thư thì sẽ đỡ đi đường vòng, Nhị cửu ở Bì đảo chờ con.”

Bên kia, Uyển Chu cũng đang nói chuyện với Phó Khánh.

“Nghe nói Bì Đảo đất cằn sỏi đá, trên đấy cái gì cũng không có, chắc chắn rất khổ. Nhị cữu ta nhìn qua thì không có việc gì, thật ra người lại bị thương nhiều, một thân thương tích, lúc ngày mưa đều đau nhức. Biểu thúc, đến lúc đó mong người có thể chăm sóc và chiếu cố cho người, nhìn cữu cữu, đừng để cho người giống như chịu khổ.”

Phó Khánh nhìn nàng.

Trong lòng lại nhớ đến lúc hắn rời kinh năm đó, nàng chẳng qua chỉ là một tiểu nha đầu, bây giờ cũng biết quan tâm cữu cữu, có lẽ đúng như lời người khác nói, nữ nhi mười tám sẽ có thay đổi lớn, có lẽ cháu gái ngoại của Tô Hải đúng như lời hắn nói, ôn nhu hiền huệ lại hào phóng.

Nghĩ đến đây, trong lòng Phó Khánh có chút quỷ dị.

“Ngươi yên tâm, ta sẽ chăm sóc hắn.”

“Dạ, vậy cảm ơn biểu thúc, còn có người, biểu thúc người cũng chú ý an toàn.”

Uyển Chu mất hồn mất vía nói, trong lòng có chút gấp gáp, không nhịn được nhìn về chỗ Tông Kiềm.

Phó Khánh thấy vậy cũng không tránh khỏi nhìn về hướng bên kia.

Bên kia hai cậu cháu đang nói vài chuyện riêng tư, bộ dáng kia đâu giống cậu cháu mà giống huynh đệ tốt hơn.

“Làm sao thế?”

“Không có gì.”

Mắt thấy Tô Hải và Tông Kiềm bên kia đã buông vai nhau ra, giống như cuộc trò chuyện sắp kết thúc, Uyển Chu nóng vội.

Không ngăn được tiến lên một bước, đi đến trước mặt Phó Khánh, lại bởi vì tiến lên quá mạnh suýt chút nữa đâm vào trong lồng ng.ực của hắn, vẫn là Phó Khánh nhanh tay giữ nàng lại.

“Biểu thúc, đợi hai năm sau, người hồi kinh làm phò mã của ta được không? Nếu đến lúc đó người không trở lại, ta đến Bì Đảo tìm người.”

Nói xong, Uyển Chu lập tức rời đi, đi đến chỗ Tông Kiềm.

Phó Khánh ngay tức khắc sững sờ đứng im tại chỗ…


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com