Tôi thật sự cạn lời với bộ dạng hùng hồn này của Tiêu Quyết, chỉ đọc mấy quyển sách mà đã thật sự coi mình như thần tiên toàn năng.
“Anh luôn miệng nói là tàn dư phong kiến, vậy anh có biết, tôi không phải là tàn dư của phong kiến.
Tôi cũng là nạn nhân của cái gọi là tàn dư ấy. Còn anh, tự xưng là người có học, cho rằng thiên hạ này có đạo lý và pháp luật. Nhưng trong đạo lý và pháp luật của anh lại không hề có tôi.
Trước khi gặp tôi, anh đã định sẵn cái c.h.ế.t cho tôi, chưa từng nghĩ đến sau khi ly hôn tôi sẽ đi đâu về đâu, bởi trong mắt anh, một người phụ nữ của thời đại cũ như tôi thậm chí không có quyền được sống.”
Ánh mắt của Tiêu Quyết dần từ mờ mịt chuyển thành hoảng hốt, theo bản năng muốn phủ nhận những điều tôi nói.
Nhưng anh ta không phải lắp bắp mãi vẫn không thể nói thành lời.
Tôi đã chán nhìn dáng vẻ giả nhân giả nghĩa này của anh ta, rõ ràng là nghiệp anh ta tự gây ra, vậy mà còn muốn biến mình thành kẻ bị hại.
“Tiêu Quyết, tôi đã nói rồi, trả lại toàn bộ sính lễ cho tôi. Nếu không, tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua.”
“Ba năm qua anh nhận hết tình yêu của tôi, giờ còn muốn lấy tiền của tôi? Trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy?”
Gương mặt Tiêu Quyết đầy vẻ đau lòng: “Cô… Tư Cẩm, từ khi nào mà cô trở nên vô tình như thế?”
Vô tình sao?
Chỉ vì anh ta, kiếp trước sau khi ly hôn, mỗi lần tôi ra ngoài đều bị người ta chỉ trỏ.
Bởi vì Tiêu Quyết đã kể với tất cả mọi người rằng tôi tệ hại, lạc hậu, không xứng với anh ta đến mức nào.
Rõ ràng tôi chỉ là người bị thời đại không ngừng tiến lên bỏ lại phía sau, vậy mà trong mắt những thanh niên tiến bộ ấy, tôi giống như phạm phải tội tử hình vậy.
Lúc anh ta và Lâm Dung, mỗi người một câu đẩy tôi vào tuyệt vọng, họ đã từng nghĩ đến hai chữ vô tình chưa?
Tiêu Quyết thất thần rời đi, cũng không tiếp tục dây dưa với tôi nữa.
Tôi vui vẻ tận hưởng những ngày nhàn nhã ở nhà, có thể suy nghĩ cho kỹ bước tiếp theo mình nên làm gì.
Nhưng mẹ tôi lại không thể thấy tôi ở lì trong nhà mỗi ngày, nói gì thì nói cũng bắt Thanh Trúc phải đi cùng tôi ra phố giải sầu cho khuây khỏa.
Có thể thấy dù là thời Dân Quốc hay thế kỷ 21, phụ nữ sau khi bị tổn thương, mua sắm vẫn luôn là cách chữa lành nhanh nhất.
Nhưng điều tôi không ngờ đến, là tôi lại gặp được Lâm Dung.
"Trần tiểu thư, thật trùng hợp lại gặp cô ở đây."
Cô ta trông gầy đi không ít, không biết có phải do mấy ngày nay trong nhà ăn uống không vô hay không.
Tôi buông chiếc trâm cài tinh xảo trong tay xuống, đối diện với đôi mắt chan chứa oán hận của Lâm Dung.
Cô ta lúc này trông càng giống một người đàn bà bị ruồng bỏ đầy oán trách.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Lâm tiểu thư, hôm nay thật có nhã hứng đi mua sắm nhỉ?”
Lâm Dung nghe ra được ý mỉa mai trong lời nói của tôi, nụ cười gắng gượng trên mặt lập tức sụp xuống.
“Quả nhiên là cô!”
“Là tôi thì sao?”
Thân hình tôi cao hơn Lâm Dung một chút, chỉ là trước đây vẫn luôn tự ti vì cảm thấy mình kém hơn những người du học về như cô ta, nên vô thức lúc nào cũng khom người.
Nhưng giờ khi đứng thẳng lưng mới nhận ra, thì ra Lâm Dung muốn nhìn tôi phải ngẩng đầu lên.
Cô ta nghiến răng ken két, “Trần tiểu thư, sao cô lại phải ép tôi và A Quyết đến mức này?”
“Ép? Tôi có sao? Chẳng qua chỉ là đòi tiền lại thôi.”
“Trần tiểu thư! A Quyết vì thương hại cô nên mới đồng ý chia của cải cho cô! Nhưng đó không phải là lý do để cô làm khó chúng tôi!”
Lâm Dung bất ngờ nâng cao giọng, giọng điệu nghe ra thì đáng thương tha thiết.
Tôi cúi xuống nghi hoặc, mới phát hiện xung quanh chúng tôi đã tụ tập không ít người qua đường.
Chắc cô ta muốn dùng cách này để vu cho tôi cái tội ham tiền, để rửa sạch tội lỗi của bản thân.
Đang ở thời Dân Quốc, đánh trận dư luận cũng đâu phải dạng vừa.
“Thứ nhất, tôi đòi lại là của hồi môn của mình, ai trong thành này mà không biết, lúc gả cho Tiêu Quyết tôi mang theo một nửa tài sản trong nhà, chắc tình yêu cao quý của các người cũng không muốn bị tiền bạc vấy bẩn đâu nhỉ?”
“Thứ hai, tôi không làm khó các người, tôi chỉ muốn ra phố dạo chơi giải sầu, gặp cô cũng là tình cờ, là cô tự mình tiến đến đấy chứ?”
“Thứ ba, tôi thật lòng chúc cô và Tiêu Quyết trăm năm hạnh phúc, miễn là trả lại của hồi môn cho tôi.”
Sắc mặt Lâm Dung biến hóa không ngừng, hai tay siết chặt lấy vạt váy.
Tôi chẳng còn tâm trạng nào ở lại xem cô ta diễn cảnh lật mặt nữa, quay người định thanh toán rồi rời đi.
“Trần tiểu thư! A Quyết chưa từng yêu cô! Anh ta từng nói với tôi, người phụ nữ như cô chỉ biết lo toan việc nhà, hoàn toàn không phải là chân ái của anh!
“Chỉ có tôi mới có thể cùng anh trò chuyện chuyện xưa nay đông tây, bàn về danh nhân và tác phẩm nổi bật hiện tại.”
Tôi âm thầm thở dài trong lòng, xem ra Lâm Dung đến giờ vẫn còn cho rằng, tôi vẫn si tình không hối hận với Tiêu Quyết.
Nói đòi của hồi môn, chẳng qua là cái cớ để có thêm lý do gặp mặt mà thôi.
Một tiểu thư đọc thi thư kinh sử từ bé, cũng không hiểu vì sao trong đầu vẫn chỉ quanh quẩn những lời sáo rỗng về chuyện tình ái nam nữ.