Ninh Hoài Châu đứng dậy khỏi ghế sô pha, nhìn tôi với vẻ khinh thường, phả một hơi khói thuốc vào mặt tôi: "Ngoài tôi ra, cô còn có thể dựa dẫm vào ai? Bây giờ tôi không thể g.i.ế.c người, nhưng chỉ cần tôi không giao người lên trên, đợi người Nhật đến, e rằng cô còn phiền phức hơn đấy?"
Hắn là quân nhân, cầm súng, trưng binh, thu thuế, vậy mà lại chắc như đinh đóng cột rằng người Nhật nhất định có thể đánh vào, chiếm đóng mảnh đất dưới chân hắn.
Con người này đúng là thối nát tận xương tủy!
Tôi giật lấy điếu thuốc của hắn, dí xuống ghế sô pha làm thủng một lỗ, nói giọng khiêu khích: "Ông có phải nghĩ rằng mình nói hết những tính toán này ra thì không còn là ép buộc, mà là quang minh chính đại? Quang minh chính đại một cách vô liêm sỉ, thì vẫn là vô liêm sỉ!"
Thấy tôi giận đùng đùng, hắn ngược lại còn cười phá lên, có chút vênh váo vì có chỗ dựa: "Tôi chính là vô liêm sỉ đấy, tôi cược cô là người tốt, sẽ không làm chuyện đầu quân cho lũ bán nước như người Nhật."
Tôi không bao giờ khuất phục trước sự vô liêm sỉ, tôi chỉ có thể giẫm đạp sự vô liêm sỉ dưới chân.
"Ninh quân sư, chúng ta... có duyên gặp lại! À, đúng rồi, cái ghế sô pha tôi sẽ đền, tôi sẽ bảo Bách hóa Khương Thị ngày mai mang cái mới đến cho ông. Cái này của ông, đúng là không phải hàng tốt."
Sô pha không tốt, người càng tệ hơn.
Sau khi trở về, tôi bắt đầu nghĩ cách. Hôm nay đã trở mặt, tôi phải ra tay trước để kiềm chế hắn, nếu không sẽ chỉ làm tăng thêm nguy hiểm cho Tô bá bá.
Tôi nói với chú Lâm, tôi muốn tổ chức một sự kiện. Bảo chú mời các sinh viên trước đây cùng đến, nói là tôi hưởng ứng phong trào xóa mù chữ, mời họ đến làm thầy giáo, dạy chữ cho công nhân của tôi.
Những việc tiến bộ thế này, đám sinh viên trước giờ vẫn rất nhiệt tình. Nhìn những gương mặt trẻ trung non nớt và sức sống căng tràn trên người họ, tôi chợt nhớ ra, hóa ra mình cũng chỉ vừa tròn mười chín tuổi.
Mười chín tuổi, một độ tuổi thật đẹp. Họ tràn đầy hy vọng, còn tôi lại chỉ đầy bụng những toan tính.
Tôi cố ý làm quen với Phương Giác, đại diện của nhóm sinh viên tiến bộ. Tôi cùng cô ấy bàn về giải phóng tư tưởng, về nữ quyền bình đẳng, về quân phiệt hỗn loạn, về sự tồn vong của quốc gia.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tình hình quốc tế, tư tưởng mới, tuy tôi chưa từng đi du học, nhưng những người thầy mà cha mời về đều đã dạy tôi tất cả. Nhất thời, tôi và Phương Giác cũng coi như trò chuyện khá hợp ý.
Đôi mắt Phương Giác rất sáng, nhìn cô ấy, thậm chí khiến tôi có một ảo giác. Dường như tôi thật sự có thể nhìn thấy một tương lai hoàn toàn mới trong mắt cô ấy.
Tôi dùng vài ba lời dẫn dắt, rồi lại vô tình nhắc đến cuộc cãi vã giữa tôi và Ninh Hoài Châu, cùng những lời lẽ vô liêm sỉ, bẩn thỉu của hắn.
Thế là chỉ vài ngày sau, các cuộc biểu tình rầm rộ của sinh viên đều nhắm vào quân phiệt Ninh Hoài Châu, còn tôi chính là người ủng hộ mạnh mẽ nhất đứng sau họ.
Tôi thay họ điều phối việc học, lo lót sở cảnh sát, cung cấp tiền bạc, còn thành lập đội bảo vệ cho họ, đề phòng Ninh Hoài Châu xấu hổ hóa giận mà trả đũa.
Trong lòng tôi, như vậy mới được coi là hợp tác tự nguyện đôi bên, mới là trao đổi lợi ích, mới là cùng thắng. Dù có pha tạp sự lợi dụng, tôi cũng khinh thường hành vi đòi hỏi vô liêm sỉ như của Ninh Hoài Châu.
Lợi dụng tốt dư luận, cũng là một con d.a.o sắc. Giết người không thấy máu, chưa chắc đã kém hơn s.ú.n.g đạn.
Ninh Hoài Châu còn ghê tởm hơn tôi nghĩ nhiều, hắn gửi đến chỗ ở của tôi một hộp quà, tôi vốn tưởng là hắn tạ lỗi, mở ra lại là đồ lót của hắn.
Bản thân đã sứt đầu mẻ trán rồi, hắn vẫn dùng thứ ám chỉ bẩn thỉu này để khiêu khích sỉ nhục tôi, thật không biết loại người như vậy sao còn có thể phất lên được.
A Hạ ném bộ quần áo ghê tởm đó đi thật xa, mắt đỏ hoe vì tức. Miệng không ngừng chửi rủa: "Đồ tiện nhân, đồ tiện nhân, đồ tiện nhân, đồ tiện nhân! Hắn tưởng mình là cái thá gì chứ? Lẽ nào chỉ biết dùng mấy thủ đoạn ghê tởm này thôi sao?"
Hắn không dám động đến tôi, biệt danh Khương Bán Thành của cha tôi vẫn có mấy phần sát với thực tế. Chỉ cần hắn hạ gục được tôi, tôi liều mạng cá c.h.ế.t lưới rách, hắn cũng không thể được lợi.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Thấy A Hạ có lửa giận mà không có chỗ trút, tôi quyết định tìm chút việc cho cô ấy làm: "Gần đây tên họ Ninh kia không phải định nhập một lô vũ khí sao? Chặn lại đi. Tôi tăng giá ba phần, bất kể thế nào, không thể để nó đến tay hắn được."