[Dân Quốc] Khương Vu

Chương 7



Nói ra cũng thật nực cười, những người thân m.á.u mủ ruột rà của tôi thì lại cho rằng tôi chỉ xứng với loại hàng như Hứa Hiếu Lý. Tính ra thì còn chẳng thương tôi bằng Tô bá bá.



Ít nhất thì Tô Nghiên Hòa trước mắt đây trông cũng coi như tài mạo tương xứng, môn đăng hộ đối.



Tôi muốn tin rằng việc này Tô bá bá làm là thật lòng thương yêu tôi, nhưng tôi lại không chấp nhận cách làm này.



Nhưng cũng may, tôi và Tô Nghiên Hòa tuy là lần đầu gặp mặt nhưng nhìn nhau là đã không ưa rồi, khí chất hoàn toàn đối nghịch. Hắn ta chê tôi là đứa nhà quê chưa từng đi du học, còn tôi thì chán ghét mọi thứ thuộc về hắn.



Lúc tan tiệc, Tô Nghiên Hòa lặng lẽ đứng bên cạnh, khoác áo choàng lên người tôi.



Tôi vốn chẳng ưa gì loại người mắt cao hơn trán, nên nói năng cũng chẳng kiêng nể gì: "Tôi không lạnh. Không hỏi một lời đã tự tiện khoác áo mình lên người khác, anh vẫn luôn coi cái kiểu tự cho mình là đúng này là phong thái lịch lãm đấy à?"



Hắn cụp mắt xuống, che giấu vẻ mất kiên nhẫn: "Cô cũng không cần vì bị tôi từ chối mà hóa giận thành thẹn, tôi muốn nói chuyện thẳng thắn với cô."



Vừa rồi ở bữa tiệc, chỉ qua vài câu xã giao, tôi nể mặt Tô bá bá nên đã tỏ ra rất lịch sự rồi, hắn lấy đâu ra sự tự tin mà cho rằng chính mình đã từ chối tôi?



Có lẽ cảm nhận được sự chế giễu trong mắt tôi, Tô Nghiên Hòa hơi mất tự nhiên: "Ba nói Khương tiên sinh trước kia từng có ơn với nhà chúng tôi, cho nên Khương Vu à, cho dù không có tình cảm, tôi cũng bằng lòng chăm sóc cô cả đời."



Có lẽ trước đây ba tôi đúng là từng giúp đỡ Tô bá bá, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc đòi lại món nợ ân tình này. Nhất là cái giọng điệu như thể bản thân chịu thiệt thòi lắm của Tô Nghiên Hòa, đã bào mòn hết chút kiên nhẫn cuối cùng trong tôi.



Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Tôi cố tình kéo dài giọng, đây là giới hạn mỉa mai tối đa mà sự giáo dưỡng cho phép tôi: "Vậy cách anh báo đáp ân tình là muốn cưới con gái người ta, rồi tiếp quản công ty, hưởng thụ tài nguyên của người ta sao? Anh thực sự... đừng quá yêu bản thân mình như thế."



Vị đại thiếu gia này không phải thực sự tưởng mình là món hàng hot đấy chứ? Thực tế là Tô bá bá biết Tô Nghiên Hòa là thứ bùn nhão không trát được tường, nên mới muốn dùng cách liên hôn để giao cả sản nghiệp nhà họ Tô cho tôi.



Như vậy sản nghiệp nhà họ Tô vừa có thể tiếp tục vận hành bình thường, mà đế chế kinh doanh của tôi cũng có thể mở rộng thêm. Nhưng cần phải danh chính ngôn thuận, vì thế mới cần đến việc liên hôn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -



Trong cuộc trao đổi lợi ích này, Tô Nghiên Hòa cùng lắm chỉ là vật đính kèm không quan trọng. Mà lý do tôi không đồng ý, chính là vì tôi không ưa nổi cái món hàng khuyến mãi này.



Chưa đợi hắn kịp mở miệng giải thích, lại bị tôi chặn họng: "Vừa rồi Tô bá bá đã hiểu rõ là tôi không đồng ý, nên ông ấy không hề có ý định bàn tiếp. Sao anh lại có thể tự mình tưởng tượng ra cả một vở tuồng thế hả? Ba anh lòng dạ rộng rãi bao dung là thế, sao lại sinh ra một kẻ thùng rỗng kêu to như anh?"



Tô Nghiên Hòa sa sầm mặt mày, lẳng lặng bỏ đi.



Ngay trước lúc tôi chuẩn bị lên xe, có người đưa tay cản tôi lại, là Vương Ngang Xuân, kẻ đã làm A Hạ say như điếu đổ. Lần trước tôi đã giao hắn cho chú Lâm, có lẽ hôm nay hắn đi cùng chú Lâm tới đây.



Xem ra hắn đã rình ở đây từ sớm, chờ đến khi thấy Tô Nghiên Hòa đi khỏi mới dám ló mặt ra.



Vì A Hạ, tôi đã cho người điều tra tường tận về kẻ này rồi. Tôi biết bài báo cáo đó không phải do hắn viết, ở tòa soạn, hắn hoàn toàn là một kẻ vô danh tiểu tốt, làm gì có bút lực tốt đến thế.



Tôi đoán là hắn lại bỏ tiền ra lo lót quan hệ, rồi lại quà cáp nhờ người viết hộ. Khó khăn lắm mới chen chân vào được Khương gia, kết quả lại chỉ được một chân sai vặt mà người ngoài nhìn vào cũng chẳng ra gì, nên mới không cam tâm.



Quả nhiên, hắn vừa mở miệng đã tự tiến cử: "Khương tiểu thư, nếu nhà máy sắp mở cửa lại của cô có vị trí nào trống, có thể cân nhắc tôi được không ạ? Tôi rất có năng lực, tôi..."



Lần đầu tiên gặp phải kẻ không biết tự lượng sức mình thế này, tôi cũng phải ngẩn người ra một lúc.



Tôi nhớ trong tài liệu có ghi chuyên ngành hắn học ở trường rất vớ vẩn, làm phóng viên còn chẳng ra đâu vào đâu, vậy mà cũng dám đến trước mặt tôi đòi một vị trí quan trọng như thế?



Tôi chẳng buồn để ý, tự mình lên xe. Trước khi đi, nể mặt A Hạ, vẫn hạ cửa kính xuống nói với hắn một câu: "Nếu anh cứ mãi ôm mộng viển vông như thế, thì cân nhắc thử xem, đi ăn bám cũng không tệ đâu, A Hạ hoàn toàn nuôi nổi anh đấy."



Nói xong, cũng chẳng buồn nhìn xem sắc mặt hắn thế nào, tôi đã bảo tài xế lái xe đi.



 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com