Hơn nữa bây giờ tôi cũng không có tâm sức đấu đá với đám già cứng đầu này, những thứ cha để lại cho tôi không phải chỉ dựa vào một cái họ là gánh vác nổi đâu.
Bất kể khẩu hiệu hô hào có vang dội thế nào, có thề non hẹn biển ra sao, nhưng phụ nữ hoạt động trong quân sự, thương trường, chính trị xét cho cùng vẫn là số ít.
Đối phó với những đối thủ đang lăm le và đám gai góc kia khó hơn nhiều so với việc dọa nạt mấy lão già hủ bại này.
Cha tôi vừa mới qua đời, những kẻ tự cho mình là "trung thành tín nghĩa" này đương nhiên sẽ không công khai ra tay. Bọn họ chỉ ảo tưởng đứng ở vị thế bề trên, nhìn xuống sự lúng túng của tôi.
Mười mấy nhà máy thuộc Khương gia đột nhiên đồng loạt đình công. Ghê gớm hơn nữa là còn bày trò cùng ký tên kiến nghị, đòi bãi nhiệm tôi?
Khương gia là doanh nghiệp tư nhân, bãi nhiệm đương nhiên là trò cười, mục đích thực sự của đám người đó chẳng qua là muốn làm tôi bẽ mặt, muốn cho tôi biết tôi hoàn toàn không được lòng người.
Bọn họ đã muốn ép cung, sao tôi có thể không góp vui chứ?
"Vậy thì đóng cửa trước đã. Gần đây đúng là làm ăn không tốt, nhà máy đã đóng cửa, đám quản sự kia cũng không cần giữ lại làm gì. Tôi phải nể mặt mấy vị thúc bá này, truyền lệnh xuống, ngày mồng bảy tháng này, tôi mở tiệc lớn đãi khách, đích thân tiễn họ lên đường. Chúc mừng họ công thành danh toại, về hưu khỏi Khương thị."
Quản gia vốn đã sốt ruột đến bỏng rộp cả miệng, giờ lại càng như chọc phải tổ ong vò vẽ: "Đóng cửa? Tiểu thư, chúng ta sẽ phải bồi thường rất nhiều đó."
Tôi vặn lại: "Thì sao nào? Chẳng lẽ tôi không đền nổi à? Với tôi thì chỉ như muối bỏ bể, nhưng với họ thì khác đấy. Cứ coi như vì miếng cơm manh áo này đi, rồi sẽ có lúc họ phải lạy lục cầu xin tôi thôi."
Chú Lâm dĩ nhiên không lo về mấy kẻ gai góc đó: "Vậy còn công nhân thì sao ạ? Một lúc cho nhiều người nghỉ việc như vậy, sẽ gây chuyện đó."
Tuổi chú Lâm cũng gần bằng ba tôi rồi, tôi sợ chú ấy lo quá lại xảy ra chuyện gì, vội nói: "Ai bảo cho công nhân nghỉ việc? Họ còn phải kéo theo cả nhà, chỉ trông cậy vào chén cơm này thôi. Khương gia tôi lại chưa phá sản, nhà máy đóng cửa thì tôi vẫn nuôi họ như thường."
Tôi vẫy tay gọi A Hạ tới, giao cho cô ấy một việc: "Lần trước không phải cậu khen anh chàng phóng viên nào đó đẹp trai sao? Sáu trăm đồng bạc trắng mà mấy lão già nhà họ Khương đưa tới rồi đó, cậu cầm một ít tiền, đến thẳng tòa soạn báo của họ, chỉ đích danh anh chàng đó viết cho tôi một bài báo cáo. Cứ chi tiền mạnh tay vào, nhất định phải viết cho hay, đăng trang lớn, phải thật nổi bật."
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
A Hạ vui vẻ dạ một tiếng rồi hớn hở đi ngay. Cô ấy biết tôi trước nay vốn rộng rãi, làm xong việc này thì số tiền còn lại sẽ là của cô ấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Có tiền sai khiến được cả ma quỷ, mà ma có đẹp mã cũng chẳng ngoại lệ. Ngày mùng 3, trang nhất tờ báo giật tít rõ ràng: 【Nữ thương nhân Khương Vu: Đóng cửa nhà máy nhưng không sa thải công nhân, đặt nhân nghĩa lên hàng đầu.】
Báo chí tâng bốc tôi lên tận mây xanh, nào là giàu như Thạch Sùng, nghĩa khí ngút trời, hết lòng vì dân chúng, chí công vô tư... bao nhiêu mỹ từ đều đổ dồn lên người tôi, nghe mà chính tôi cũng thấy nóng cả mặt.
Giá cổ phiếu của Khương gia càng tăng vùn vụt, giờ tôi chính là biển hiệu sống của Khương gia. Có kẻ trong lòng dù không phục đến mấy, cũng chẳng dám hó hé nửa lời về chuyện nội bộ bất hòa.
Thậm chí còn có trường học mời tôi đến nói chuyện, khích lệ tinh thần cho các sinh viên.
Tôi dĩ nhiên không từ chối. Thời buổi này mà còn học được đại học thì phần lớn gia cảnh đều không đến nỗi nào.
Tôi tranh thủ cài cắm ý đồ riêng, nhấn mạnh cái gọi là "quan tâm đến con người" trong doanh nghiệp, nói rằng tôi muốn cho những bậc chú bác mà tôi kính trọng và biết ơn một sự rút lui êm đẹp.
Buổi nói chuyện kết thúc, tôi còn nhiệt tình mời các bạn sinh viên này tham dự tiệc chia tay vào ngày mùng 7, rất nhiều người hưởng ứng.
Khán giả đã đông đủ, màn kịch hay sắp mở màn rồi...
4
Lúc tôi đang chọn lễ phục cho bữa tiệc ngày mai thì A Hạ rụt rè bước vào, ngượng ngùng đặt một gói tiền lên bàn, mặt đỏ bừng.
Tôi nhướng mày nhìn cô ấy, ra hiệu có gì thì cứ nói.
Mặt A Hạ càng đỏ hơn, như trái táo chín rục: "Anh Ngang Xuân nói, không cần tiền của chúng ta đâu, bài báo cáo đó là anh ấy tự nguyện viết..."
Ngang Xuân à, nhanh thế đã gọi thẳng tên rồi sao? Xem ra mối quan hệ đã có tiến triển.