[Dân Quốc] Khương Vu

Chương 16



Quân Nhật cử một tên gọi là Sato, ngày nào cũng đến công quán của tôi nhắc nhở răn đe, ra hạn chót bắt tôi phải giao nộp số quân nhu "còn nợ" bọn chúng. Nếu không, quá thời hạn, tất cả chúng tôi đều phải vào trại tập trung.



Cuối cùng tôi vẫn đồng ý điều kiện của quân Nhật. Từ ngày đó, Tô Nghiên Hòa không chịu ăn cơm nữa, làm loạn đòi tuyệt thực. Anh ta nói mình là người Trung Quốc, thà c.h.ế.t đói chứ không ăn cơm của Hán gian.



Tôi thẳng tay hất cả bát canh rau vào người anh ta: "Thà chịu c.h.ế.t đói chứ không chịu tự mình ra ngoài kiếm một xu, khí phách thì cứng đấy, nhưng xương cốt thì mềm nhũn."



Anh ta bị kích động mạnh: "Tôi nói cho cô biết, dù tất cả chúng ta có vào trại tập trung, có c.h.ế.t hết đi nữa, cô cũng không được làm chuyện bán nước này! Giờ thì hay rồi, chúng ta thành kẻ bán nước hết cả, tôi còn mặt mũi nào mà nhìn ba tôi nữa?"



Tôi chất vấn anh ta: "Ba anh? Ba anh là thân phận gì, đừng tưởng người Nhật không biết. Nếu tôi không đồng ý, người đầu tiên bị tống vào đó chính là anh, rồi đến A Hạ, quản gia, chú Lâm, cả tôi nữa, không ai thoát được đâu."



Tôi gọi tất cả mọi người đến, đỡ phải hỏi từng người: "Còn ai giống anh ta, thà c.h.ế.t đói chứ không muốn chung đường với kẻ bán nước như tôi không? Hôm nay đường ai nấy đi còn dễ nói chuyện, đợi đến lúc bọn Nhật bao vây Khương công quán này rồi, mọi người có hối hận cũng chạy không kịp đâu."



Ngoài dự đoán, lần này lại chẳng ai lên tiếng.



Chỉ có A Hạ vẫn nhìn tôi: "Nếu sau này có chuyện gì, tôi vẫn nguyện đỡ đạn cho cô. Nhưng thưa cô, nếu cô làm Hán gian, tôi không thể đứng cùng cô được nữa."



Tôi trở thành đại Hán gian đúng nghĩa, tiền tiêu như nước để lấy lòng người Nhật. Còn chủ động đề xuất dùng mấy bến tàu thuộc sở hữu Khương gia để vận chuyển hàng hóa cho bọn chúng.



Thậm chí còn chủ động "giảng hòa" với Ninh Hoài Châu, để tiện cho chúng tôi tiếp tục hợp tác cùng một phe.



Sato đặc biệt hài lòng về tôi, dù biết tôi dựa hơi hắn để cố tình hay vô ý gây khó dễ cho Ninh Hoài Châu, hắn cũng chẳng mấy bận tâm.



Suy cho cùng, lợi ích tôi mang lại cho bọn chúng lớn hơn Ninh Hoài Châu nhiều. Lũ người này trước nay có sữa là mẹ thôi, chẳng có gì lạ.



Tôi cho quản gia và chú Lâm nghỉ việc, bảo họ về quê hưởng tuổi già.



Rồi lại liên hệ trường học ở nước ngoài cho A Hạ, tiếc là con nhóc c.h.ế.t tiệt này cuối cùng cũng thông minh được một lần, lại trốn đi giữa đường. Đúng là số khổ, có phúc mà không biết hưởng.



Còn Tô Nghiên Hòa, thân phận anh ta quá đặc biệt, nếu giờ mà đưa đi, Sato chắc chắn sẽ nghi ngờ, đành phải thôi.



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Tô Nghiên Hòa thấy tôi lần lượt đưa những người bên cạnh đi, dường như cũng hiểu tôi định làm gì, cuối cùng không còn tuyệt thực nữa.



Tôi đóng cửa hết nhà máy, vũ trường, cửa hàng, gần như bằng mọi giá rút tiền mặt, đổi lấy s.ú.n.g ống đạn dược.



Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Ninh Hoài Châu biết tôi tính tình thù dai, hắn sợ sau khi tôi được lòng người Nhật sẽ thực sự đạp c.h.ế.t hắn.



Hắn bắt đầu cố tình bóng gió bên tai Sato rằng Khương gia và Tô gia trước kia thân thiết thế nào, tôi thích Tô Nghiên Hòa ra sao, khó tránh khỏi có liên quan đến Tô Thế Tuấn.



Thế là tôi rút súng, ngay trước mặt Sato, tự tay b.ắ.n gãy hai chân Tô Nghiên Hòa.



Tôi cất súng, ra hiệu cho người bên cạnh: "Băng bó cẩn thận, đừng để thứ xui xẻo này chết. Đưa hắn đến chỗ cha hắn cho tử tế, để đám người không biết sống c.h.ế.t kia thấy rõ, kết cục của việc chống cự đến cùng là gì."



Sato rất hài lòng với quyết tâm "giết chồng chứng đạo" của tôi, nhất thời lòng tin đối với tôi lại tăng thêm một bậc, tôi đương nhiên cũng phải có qua có lại.



Cuối tháng, lô quân hỏa ngốn hết một phần tư gia sản của tôi sẽ được chuyển ra tiền tuyến. Cùng với vật tư chi viện tiền tuyến, chất đầy bảy mươi toa xe lửa.



Nhưng đi được nửa đường, đoàn tàu lại xảy ra vụ nổ cực lớn, vô số vật tư mà quân Nhật ngày đêm mong ngóng cứ thế tan thành tro bụi.



Trên tàu canh phòng nghiêm ngặt, căn bản không ai biết thời gian và lộ trình, càng không thể có người mang thuốc nổ lên tàu.



Nhưng tôi biết, tôi không chỉ biết lộ trình, mà còn biết rõ ràng, số đạn pháo và thuốc nổ tôi dùng tiền thật bạc trắng đổi về nằm chính xác ở toa nào.



Chỉ cần tuồn tin này ra ngoài, chỉ cần một tia lửa nhỏ...



Tin tức là do Tô Nghiên Hòa dùng đôi chân làm cái giá để đổi lấy việc đưa ra ngoài, thậm chí ý tưởng này là do chính anh ta đề xuất.



Anh ta nói: "Trước sự tồn vong của quốc gia, kẻ hèn nhát đến đâu cũng sẽ có vài phần khí phách. Tôi biết mình chẳng có bản lĩnh gì, nhưng tôi còn một mạng này, cũng có thể báo đáp đất nước."



Lúc đó tôi mới hiểu, mình đã luôn coi thường vị thiếu gia sống trong nhung lụa này.

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com