[Dân Quốc] Khương Vu

Chương 12



Người Nhật lại bày ra trò mới, bảo tôi dùng từng xấp tiền giấy để đổi lấy "quân phiếu" của chúng.



Chúng rõ ràng có thể cướp thẳng, vậy mà còn muốn tặng không cho tôi thứ giấy vụn lau tay còn chê ráp.



Tôi trước giờ vẫn xem Ninh Hoài Châu là kẻ cướp, bây giờ mới hiểu ra, hóa ra quân xâm lược mới thật sự là ác quỷ hút xương hút tủy.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!



Thật ra không phải tiếc tiền, tôi chỉ không cam tâm bọn chúng dùng cách này cướp đi tiền của chúng tôi, rồi lại đổi những đồng tiền đó thành quân tư vũ khí để xâm lược đất nước tôi.



Tôi không chịu khuất phục, chỉ hết sức xoay sở đối phó. Bọn chúng cấm rất nhiều phương thức giao dịch, may mà tay vươn chưa đủ dài, ít nhất là không dài bằng các mối quan hệ của tôi.



Tuy bây giờ khó khăn hơn một chút, nhưng tôi vẫn có thể tự giữ mình an toàn. Cho đến khi chú Lâm bắt được nội gián, không phải ai khác, chính là Vương Ngang Xuân.



Hắn cố gắng lấy trộm con dấu của tôi để đóng lên một lô hàng có vấn đề, chỉ cần bị người Nhật nắm được điểm yếu này, thì phiền phức của tôi sẽ không bao giờ hết.



Điều khiến tôi không thể chấp nhận nhất chính là lô hàng này, là thuốc phiện. Tôi không dám nói mình hoàn toàn trong sạch, nhưng thứ này tôi chạm cũng không chạm, căm ghét tận xương tủy.



Vậy mà hắn lại muốn mượn danh nghĩa của tôi để làm chuyện bẩn thỉu này, không thể tha thứ.



Tôi sai người bắt hắn đến, đè xuống bắt quỳ trên đất. Dùng chân giẫm lên tay hắn, giày cao gót nhấn mạnh xuống, hắn phát ra tiếng kêu gào đau đớn, không ngừng nói mình cũng bị người ta lừa, kêu A Hạ cứu hắn.

Tôi cũng nhìn A Hạ, những ngày này họ cực kỳ thân thiết, gần như đã đến mức bàn chuyện cưới hỏi.



"Nói cho tôi biết, cô định xử lý chuyện này thế nào?" Tôi đã điều tra rõ ràng, chuyện này từ đầu đến cuối không có sự tham gia của A Hạ, cô ấy hoàn toàn không biết gì.



Nhưng tôi vẫn cần cô ấy tỏ rõ thái độ. Người lập trường không rõ ràng, tôi không thể giữ lại bên cạnh.



A Hạ cầm con d.a.o gọt hoa quả trên bàn tôi, bước chân vững vàng nhưng nước mắt lại giàn giụa, dứt khoát chặt đứt bàn tay của Vương Ngang Xuân.



Rồi quỳ sụp xuống chân tôi. Bao nhiêu năm rồi, chúng tôi luôn đối xử với nhau như chị em, đây là lần đầu tiên cô ấy hèn mọn như vậy: "Tiểu thư, người tha cho hắn một lần, được không? Tôi không xin người giữ hắn lại, người đuổi hắn đi cũng được, thậm chí người muốn lấy cả tay chân hắn cũng được, xin tha cho hắn một mạng, được không?"



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Tôi nâng cằm A Hạ lên, có chút chế giễu: "Tôi còn không biết cô có thật sự đau lòng vì hắn không nữa. Thời buổi này, người mất cả tay chân chẳng phải còn thảm hơn cả c.h.ế.t sao?"



A Hạ lắc đầu, vừa si tình vừa ngốc nghếch: "Tôi sẽ đi cùng hắn, bất kể hắn trở thành thế nào, tôi đều sẽ chăm sóc hắn."



Tôi nhìn cô ấy, vừa tức giận vì không biết cố gắng, lại vừa đau lòng: "Cô biết đấy, tôi tôn trọng kẻ ngốc, nhưng không tán thưởng kẻ ngốc. Nếu cô thật sự muốn đi, tôi sẽ không cản. Tôi cũng sẽ không ra tay với hắn nữa, nhưng từ nay về sau, cô không còn là người của tôi."



A Hạ mừng rỡ vô cùng, liên tục dập đầu với tôi.



Tôi xác nhận lần cuối: "Cô thật sự muốn dùng tình nghĩa bao năm nay của chúng ta để đổi lấy một mạng cho hắn sao? Cô hiểu mà, người chịu thiệt không phải là tôi."



Cô ấy nhìn Vương Ngang Xuân, rồi lại nhìn tôi: "Tiểu thư, tôi..."



Đã hiểu rõ quyết định của cô ấy, tôi liền lấy ra một khẩu súng. Đó cũng là món quà đầu tiên tôi học theo cha mình tặng cho cô ấy.



Từ khi còn rất nhỏ tôi đã hiểu, món quà quý giá nhất không phải vàng bạc châu báu, mà là khả năng tự bảo vệ mình trong thời loạn lạc.



"Vậy thì cô cút đi. Đồ đạc của Khương gia, cô không được phép mang theo bất cứ thứ gì. Thứ tôi có thể cho cô, chỉ có khẩu s.ú.n.g này. Đem bản thân đặt cược vào một kẻ như vậy, hy vọng cô sẽ không bao giờ hối hận."



9



Chỉ ba tháng sau, A Hạ đã trở về với bộ dạng lấm lem khổ sở. Tôi cho người chặn lại, không cho cô ấy vào cửa. Cô ấy cứ quỳ ở đó, nói gì cũng không chịu đi.



Tôi biết cô ấy sống không tốt chút nào. Vương Ngang Xuân sau khi mất một tay càng thêm sa đọa, lại còn nghiện cờ bạc. Thắng tiền thì đi ăn chơi trác táng, thua tiền thì về nhà trút giận lên A Hạ.



Võ công của A Hạ thuộc hàng nhất nhì, mười Vương Ngang Xuân cũng không đánh lại cô ấy. Nhưng như thể tự trừng phạt bản thân, cô ấy không hề đánh trả.



Cô ấy cứ thế nhìn người trong lòng mình mục ruỗng từng chút một, không còn dáng vẻ khiến cô rung động ngày xưa nữa. Ba tháng trời, người đó dần bị xóa nhòa khỏi trái tim cô, cho đến khi biến mất hoàn toàn.



 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com