Cha tôi là thương nhân bá đạo nhất thời Dân Quốc. Năm tôi bảy tuổi, món quà ông tặng tôi là một khẩu s.ú.n.g lục.
Tôi chớp mắt: "Nhưng ba ơi, con là con gái mà."
Cha suy nghĩ một lát, thấy đúng là không ổn, rồi dặn dò quản gia: "Đi đặt làm riêng cho tiểu thư một khẩu s.ú.n.g khác đi, nhớ phải là màu hồng đấy."
1
Tôi là con gái muộn của cha, cũng là đứa con duy nhất. Ông gây dựng được cơ nghiệp lớn giữa thời loạn lạc, làm ăn phát đạt, nhưng bảo tay ông hoàn toàn sạch sẽ thì chẳng ai tin.
Nửa đời trước, ông trời không sợ đất không sợ, thần cản g.i.ế.c thần, phật cản g.i.ế.c phật, mãi đến khi có điểm yếu là tôi mới bắt đầu biết lo trước lo sau.
Khi đó, nhiều người khuyên cha sau này tìm cho tôi một người chồng ở rể, giao hết bản lĩnh cả đời cho anh ta, để anh ta có thể bảo vệ tôi trong tương lai đầy biến động.
Cha tôi dù có ngàn vạn điều không tốt, nhưng chỉ riêng với mẹ tôi là thật lòng thật dạ. Ông lăn lộn thương trường, bôn ba cả đời, hạng người nào cũng từng gặp.
Ông dĩ nhiên hiểu trên đời không chỉ có kẻ si tình một lòng một dạ giữ lòng chung thủy với người vợ đã mất như ông, mà còn có những kẻ phụ bạc tìm trăm phương ngàn kế biến vợ mình thành "vợ đã mất".
Ông không dám đánh cược cái rủi ro đó lên người tôi.
Cha cưng chiều tôi quen rồi, luôn ôm tâm lý may mắn, muốn thấy con gái sống cả đời vô lo vô nghĩ.
Nhưng dòng người chạy nạn ngày càng đông trên phố, tiếng s.ú.n.g thỉnh thoảng vang lên trong đêm, tất cả như một tấm gương, phản chiếu nỗi sợ hãi sâu thẳm trong lòng ông.
Mãi cho đến khi cha ra phố, tận mắt nhìn thấy một bé gái trạc tuổi tôi ngã gục trên đất. Con bé gầy trơ xương, miệng hé mở, đôi mắt đục ngầu từ từ nhắm lại, rồi không bao giờ mở ra nữa.
Con bé đó không phải tôi, nhưng lại như là nghìn vạn cái tôi khác.
Thế là vào sinh nhật bảy tuổi, món quà cha tặng tôi là – một khẩu súng.
Tôi không sợ súng, tôi thấy nhiều rồi. Mấy chú mấy bác thường xuyên ra vào phòng sách của cha, cả đám vệ sĩ canh gác trong ngoài sân nhà tôi, ai cũng có súng.
Tôi chỉ hơi miễn cưỡng, trong nhận thức non nớt của tôi khi đó, chỉ có những gã đàn ông cao to, mặt mày bặm trợn mới cầm thứ này, tôi không thích.
Cha ôm tôi dỗ dành. Ông rất chăm cạo râu để trông trẻ hơn. Mấy hôm nay ru rú trong phòng không sửa soạn, râu lại lún phún mọc ra, ông liền lấy gốc râu mới nhú cọ vào má tôi: "Tiểu Vu ngoan, ba bảo họ đổi cho con khẩu s.ú.n.g màu hồng, chịu không?"
Lúc này tôi mới cười, nói với ba là tôi muốn một khu vườn nhỏ, trồng thật nhiều cây ăn quả trong đó.
Ba cũng cười, đồng ý hết. Khi đó tôi còn chưa biết, đây là sự dịu dàng cuối cùng mà ông có thể dành cho tôi.
Từ hôm đó, cha mời thầy về dạy tôi. Các môn học của tôi từ hội họa, piano, cắm hoa, dần dần biến thành tài chính, b.ắ.n súng, võ thuật...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Cha bắt đầu đưa tôi đến các buổi đàm phán của ông, giới thiệu tôi với rất nhiều người.
Khi có kẻ xem tôi như vật trang trí trong bữa tiệc, yêu cầu tôi ngâm thơ, đàn một khúc, múa một điệu để "góp vui", cha đã nổi trận lôi đình.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Ông nói với tôi: "Khương Vu, con là con gái của ba, là người thừa kế của ba, là người nắm quyền tương lai của Khương gia chúng ta. Nếu bất cứ ai không thể đối xử bình đẳng với con, thì chúng ta không cần thiết phải hợp tác với hắn."
Người cha hiền hòa dễ mến trong ký ức dần biến mất, ông bắt đầu trở nên nghiêm khắc, thậm chí hà khắc.
Nhưng tôi vẫn có thể thích nghi, vì tôi biết, ba yêu tôi.
Cho đến một ngày, ông dúi khẩu s.ú.n.g đó vào tay tôi: "Thầy giáo nói con học b.ắ.n s.ú.n.g rất tốt, chứng minh cho ba xem đi, g.i.ế.c hắn."
Hướng ông chỉ tay là một người, một kẻ phản bội trong thương hội của cha.
Tôi chưa bao giờ thử b.ắ.n vào vật sống, huống chi là người, tôi hoảng hốt nói: "Ba, con chỉ mới b.ắ.n bia thôi."
Ông không cho tôi cơ hội giải thích thêm, mà túm lấy A Hạ, người hầu gái lớn lên cùng tôi, dí s.ú.n.g vào đầu cô ấy, giọng không cho phép phản bác: "Con bắn, hoặc ba bắn."
Những ngày tháng theo cha ra ngoài va chạm xã hội, tôi cực kỳ biết nhìn sắc mặt người khác. Tôi hiểu, ông nói thật.
Tôi bị thái độ của ông dọa sợ, không hiểu tại sao ông đột nhiên lại cực đoan như vậy, run rẩy giơ s.ú.n.g lên, nước mắt giàn giụa.
Giọng cha vẫn tiếp tục, khẩu s.ú.n.g của ông dí sát đầu A Hạ hơn: "Con chỉ có một cơ hội, nếu con nhắm không trúng, vậy thì đổi lại ba bắn."
Bắn thì có thể qua loa, nhưng nhắm b.ắ.n đòi hỏi tính chủ quan cực cao, yêu cầu tôi phải khơi dậy ý niệm g.i.ế.c chóc.
Môn b.ắ.n s.ú.n.g tôi học rất tốt, s.ú.n.g chỉ nổ một tiếng. Viên đạn xuyên qua xương sọ, bung nở một đóa hoa máu.
Vừa m.á.u me vừa kinh tởm, đối với một đứa trẻ bảy tuổi, thực sự không dễ chấp nhận. Tôi hét lên một tiếng, sau đó nôn khan dữ dội.
Cha đến ôm lấy tôi, giọng vẫn đầy hung dữ: "Con nhớ kỹ, sau này nếu có kẻ nào dám phản bội con, cứ như hôm nay, nổ súng!"
Tôi khóc càng to hơn, gần như không thở nổi.
Cha giữ vai tôi lại, nghiêm giọng cảnh cáo: "Từ hôm nay, không được khóc nữa. Con tưởng bọn người ngoài kia hô hào khẩu hiệu, diễu hành vài bận là thực sự có thể thực hiện bình đẳng nam nữ à? Con muốn sống sót, muốn sống vẻ vang. Thì phải ác hơn đàn ông, tuyệt tình hơn đàn ông, không chừa đường lui hơn đàn ông!"
Cha kéo tay tôi sờ lên râu ông, sờ lên những sợi tóc bạc mới mọc: "Tiểu Vu, ba không ở bên con được bao lâu nữa đâu. Ba không thay đổi được thế thời này, chỉ có thể biến con thành kẻ cầm dao. Chứ không phải món ăn trên bàn tiệc."
Đó là lần đầu tiên cha nói chuyện thẳng thắn với tôi như vậy, khiến tôi phải đối mặt với thế giới thực tàn khốc một cách thực tế đến thế.
Gia sản của cha chỉ mang họ Khương khi ông còn sống. Một khi sau này tôi không gánh vác nổi, thì số tiền tài này, cùng với chính bản thân tôi, đều là một miếng thịt béo, chờ người khác nuốt vào bụng.