Cậu vừa nói vừa chỉ tay ra ngoài cửa sổ. Hắn gật đầu đáp ứng yêu cầu của cậu.
- Cậu bơi ra ngoài trước đi.
Nhất Thiên định bơi thì lại quay đầu nhìn hắn.
- Ngươi đem bàn ghế ra đi, ta muốn ngươi đút ta ăn như hồi trưa!
Lục Hoà ngạc nhiên với yêu cầu cậu đưa ra nhưng cũng nhanh chóng đồng ý.
Hắn ra lệnh cho người máy đem bàn ghế ra rồi tự thân mình bưng đồ ăn. Khi hắn vừa đặt chiếc dĩa thức ăn của cậu lên bàn, cậu liền từ dưới nước ngóc đầu ngó hắn.
Hắn phì cười rồi tới gần ẵm cậu đặt lên ghế. Khác với mọi lần hắn sẽ ngồi đối diện với cậu nhưng lần này hắn lại chọn ngồi cạnh để dễ dàng hơn trong việc đút cậu ăn.
Nhất Thiên ngắm nhìn bữa ăn tối nay mà lòng gợi lên cơn sóng mãnh liệt.
Tối nay có món cá kho ta thích! Không những còn có cua nữa! Ta chấm nha!
Cậu nghĩ rồi xoay sang vui vẻ nhìn Lục Hoà.
- Ngươi rất tốt với ta!
Lục Hoà được khen lại vui vẻ như con nít lên ba.
Cậu bên cạnh hắn a lên một tiếng đợi hắn, hắn thấy vậy liền đút trước cậu miếng cá kho. Hương vị đậm đà khiến cậu sướng run người, cậu chẳng nhịn được mà hối thúc hắn mau mau đút tiếp cho cậu.
- Ăn nữa ăn nữa!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hắn cứ thế đút cho cậu ăn đến khi cậu no căng cả bụng.
Cậu vui vẻ vươn người đợi hắn ẵm lại xuống hồ, nhưng đợi hồi lâu vẫn thấy hắn chỉ nhìn cậu mà không làm gì.
- Ngươi nhìn ta làm gì? Không ôm ta xuống nước sao?
Hắn lắc đầu.
- Đợi cậu ợ rồi mới đem xuống được.
Nhất Thiên cạn lời, hắn đúng là quá đáng! Ợ rồi nghĩa là cậu mất thể diện đấy biết không!
Nghĩ là thế nhưng cậu vẫn cố ợ để được hắn thả xuống hồ. Ngay khi cậu vừa ợ xong hắn liền trả cậu về với nước.
Cậu vui vẻ vẫy đuôi bơi quanh hồ rồi ngước mặt nhìn lên bầu trời, cậu chỉ tay lên những vì sao.
- Nhìn những tinh cầu khác từ đấy trông rất đẹp. nếu nhìn trực tiếp thì sẽ tuyệt hơn cho xem!
Hắn ngồi bên thành hồ tán thành với cậu.
- Chúng thật sự rất đẹp.
Nếu như không có nó, câu này của hắn lại bị nghẹn lại trong cổ họng. Tuy thời bình đã tới với các hành tinh nhưng một số nơi xa tinh cầu chính không được hoà bình đến thế.
Vẫn còn rất nhiều tinh thú tung hoành khắp nơi, ở các tinh cầu gần đây hoàn toàn là an toàn nhờ kết giới bảo vệ diện rộng. Nhưng ở nơi xa xa kia lại chỉ được lớp kết giới vừa hẹp vừa mỏng manh, thậm chí nhiều nơi còn chẳng có kết giới.
Phải chi có một nguồn năng lượng khổng lồ được thần linh ban xuống như sự kì diệu trong truyện cổ tích thì tuyệt biết bao. Họ có thể sẽ bảo vệ người dân an toàn.
Nhất Thiên thấy hắn nói xong câu ấy liền trầm tư mà thắc mắc, cậu nói gì sai rồi sao?
Cậu chọt chọt hắn.
- Ngươi ngơ ra làm gì thế?
Khi này hắn mới hoàn hồn mà đáp lại cậu.
- Không có gì, chỉ suy nghĩ vài chuyện thôi.
Hắn nói rồi chỉ tay vào trong phòng.
- Cậu đã ngủ rất nhiều, ăn rồi không được ngủ nữa mà mau vào phòng học nhận dạng mặt chữ đi.
Cậu hoảng hốt liền thụt xuống nước trốn bên trong hầm thông hai bên. Hắn thấy vậy không chần chừ mà nhảy xuống lôi cậu tới bên phòng.
Hắn ngóc đầu ngồi lên sàn.
- Cậu không trốn được đâu, tôi đi thay đồ rồi quay lại, cậu mà dám không học sáng mai tôi không cho cậu ăn cá!
Nhất Thiên nghe thấy không được ăn cá liền sợ hãi, ăn cá là tất cả của cậu mà!
hongduala9 tới đây~
Cậu nhanh chóng bật quang não lên học bài, hắn thấy cậu ngoan ngoãn học nên liền rời đi thay đồ.
Nhất Thiên trông hắn khuất khỏi tầm mắt của mình mà thở phào.