Đại Thần Xin Lỗi Vì Đã Bắn Tôi

Chương 8: Đại Thần Xin Lỗi Vì Đã Bắn Tôi



【Xa vời chỗ nào?】

【Anh mỗi ngày đều chờ em gọi chơi game đấy biết không…】

【Em không nhận ra anh đang theo đuổi em à?】

……

Anh vừa nói… gì cơ???

Đầu tôi lập tức lag toàn tập.

……

Khung chat gần như đóng băng.

Bởi tôi hoàn toàn không biết trả lời thế nào.

Tôi cảm giác...

Vỏ não mình lúc này trơn nhẵn như đá cuội.

Không thể xử lý bất kỳ tín hiệu nào.

Tầm nửa tiếng sau,

Trì Tục lại gửi sticker mặt khóc.

【Im lặng là từ chối đúng không?】

【Anh không bắt em trả lời ngay đâu.】

Trong khi tôi đang điên cuồng tra Google:

“Khi bị người ta tỏ tình thì nên làm gì?”

Tôi chỉ biết gõ lại một câu máy móc:

【Ờ… được thôi.】

Rồi…

Im lặng hoàn toàn đến tận tối.

Tôi bắt đầu hối hận cực độ.

Cấp tốc định kể chuyện cho bạn thân.

Thì—

Trì Tục bất ngờ nhắn:

【Anh đang ở bên hồ trong trường em.】

【Có thể gặp nhau một lát không?】

Suy nghĩ rất lâu, cuối cùng tôi vẫn quyết định tới chỗ anh đã gửi định vị.

Anh ngồi ở góc vắng ven hồ, đeo khẩu trang, khoác áo ngoài.

Bóng lưng anh hòa vào mặt hồ dưới ánh trăng sáng,

Khiến người ta bất giác cảm thấy nỗi cô đơn, lặng lẽ.

Tôi còn chưa kịp nghĩ nên mở lời thế nào thì—

Anh đã nghe tiếng bước chân tôi, quay đầu lại.

“Nguyện Nguyện, bên này.”

“À, vâng.”

Tôi chạy nhỏ tới,

Do dự một lát, cuối cùng ngồi xuống cạnh anh.

“Có chuyện gì sao?”

Anh tháo khẩu trang, nhìn thẳng tôi,

Nói với vẻ rất nghiêm túc:

“Anh muốn nói là, nếu những lời anh nhắn tối nay làm em thấy phiền, anh xin lỗi.”

Tôi chợt hiểu ra.

“Không có đâu…”

Còn chưa nói hết thì anh đã ngắt lời.

“Nhưng, những lời đã nói rồi, anh nghĩ tốt hơn là nói thẳng mặt cho rõ ràng.”

“Nếu cứ nhắn tin, sẽ không đủ chân thành.”

Hồ nước lấp lánh gợn sóng, ánh trăng và sao phản chiếu trong mắt anh.

Tôi nghe anh chậm rãi nói:

“Nguyện Nguyện, anh thích em, không hề giả dối.”

“Từ lúc còn chơi game cùng nhau, anh đã thích rồi.”

“Lúc đó anh còn chưa biết ‘thích’ là gì.”

“Chỉ biết mỗi ngày đều muốn nói chuyện với em, muốn chơi cùng em, muốn ở bên cạnh em, dù chẳng làm gì cả.”

“Bởi vì em thật sự rất tốt, ấm áp, đáng yêu.”

“Rồi em biến mất, với anh đó là cú sốc lớn.”

“Mỗi ngày anh đều tìm ID em, nhưng ngay cả lời mời kết bạn cũng không gửi được.”

“Anh nghĩ, nếu không tìm thấy em, anh sẽ cố gắng để em thấy được anh.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Anh rảnh là luyện, chơi mỗi ngày, dần dần có chút tiếng tăm trong game.”

“Nhưng anh chưa từng đổi tên.”

“Vẫn không có em.”

“Có lúc anh nghĩ, chắc cả đời không gặp lại em nữa.”

“Em không biết đâu, hôm đó thấy bảng hạ gục hiện tên em, anh kích động đến mức nào.”

“Rồi nghe lại giọng em, anh chắc chắn đó là em.”

“Lúc đó anh chỉ nghĩ: lần này, anh không muốn để mất em nữa…”

……

Trì Tục nói rất chân thành.

Còn tôi hoàn toàn đơ người.

Tôi lắp bắp:

“Dù ngoài đời em… rất tệ, xấu, mập… anh vẫn thích em sao?”

Anh không do dự, gật đầu.

“Có.”

“Trước kia anh chẳng biết em trông thế nào, nhưng chưa từng quên em.”

“Nguyện Nguyện, em tin anh không?”

Tôi nhìn vào đôi mắt đẹp như chứa cả trời sao của anh.

Trong đó sáng lấp lánh, dịu dàng trong trẻo.

Tôi như bị mê hoặc, nhẹ nhàng gật đầu:

“Em tin anh.”

Tôi thật sự không thể từ chối Trì Tục.

Từ mọi góc độ… tôi đều không thể.

Thứ nhất, ngoại hình anh hoàn toàn đúng gu tôi.

Thứ hai, chúng tôi từng có một đoạn tình cảm sâu đậm từ thời chơi game.

Thứ ba, anh có phẩm chất quý giá: thủy chung và không quên tôi suốt bao năm.

Và điều quan trọng nhất là—

Khi thấy tôi im lặng, anh buồn đến mức phải gửi icon khóc!

Tôi làm sao có thể từ chối?

Nếu từ chối, tôi chẳng còn là người nữa rồi!

Vậy nên, kể từ đêm đó, tôi và Trì Tục bắt đầu một mối quan hệ yêu đương kỳ diệu—

Yêu qua mạng dựa trên nền tảng… hiện thực.

Cụ thể là: chúng tôi hiếm khi gặp nhau.

Chủ yếu yêu online, và hiện vẫn giữ bí mật.

Vì gần đây bận chuyện giải đấu.

Dù cả hai đều ở Tô Thị, đội anh cực kỳ bận rộn.

Giải quá hot, số đội tham gia đông, trận đấu tập cũng nhiều.

Ban đầu chỉ định “đột kích” 3–4 trận, cuối cùng tăng gấp bội.

Trì Tục bận đến nỗi chân không chạm đất.

Chẳng có thời gian gặp tôi.

Chỉ kịp gọi điện than vãn vào buổi tối:

“Cái giải c.h.ế.t tiệt này… ban đầu anh chỉ tham gia vì em thi đấu, biết vậy không chơi cho rồi…”

Tôi vừa tức vừa buồn cười:

“Bận nốt mấy ngày nữa là xong mà.”

“Với lại tối mình còn được chơi game cùng nhau mà?”

Anh vẫn nũng nịu:

“Ừm… cũng được…”

Và thế là chúng tôi cứ thế sống,

Ban ngày tắt máy gọi điện, ban đêm cùng treo máy chơi game,

Lặng lẽ chờ khi nào cùng rảnh rỗi.

—Cho đến một đêm, gần cuối giải.

Một thành viên trong đội mượn tài khoản game của Trì Tục để chơi.

Trì Tục nhắn báo tôi trên WeChat.

Nhưng lúc đó tôi đang chơi game, không để ý.

Thấy nick anh online như thường, tôi lập tức mời vào team.

Kết quả…

Cậu nhóc đó sững người.




Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com