Ngày hôm sau, ta vẫn vác mười lăm cân đậu phụ ra khỏi nhà, nhưng dưới đáy gùi còn có thêm một bó rơm.
Bán hết đậu phụ, ta không về nhà, tiếp tục ngồi ở quầy, bắt đầu đan giày rơm.
Một bó rơm mười văn tiền, có thể đan được hai đôi giày rơm, mỗi đôi giày rơm bán được bảy văn.
Giày rơm không như đậu phụ, không phải ngày nào cũng bán hết, nhưng may mắn là để được lâu, hôm nay không bán được thì mai bán tiếp.
Tay ta chậm chạp, cả buổi chiều mới đan xong một đôi. Sợ người mang bị cấn chân, ta lại dùng đá mài đi mài lại mấy lần những sợi rơm thừa.
Vừa vặn gặp một đại thúc thợ săn bị rách giày, thúc ấy thử đi, nói đôi giày này thoải mái hơn những đôi người khác bán, trông cũng bền, liền đi luôn.
Ngoài bảy văn tiền mua giày, thúc ấy còn chia cho ta nửa con chim cút bán còn thừa hôm nay.
Ta cảm thấy hơi ngại, bảo thúc ấy mai lại đến, ta sẽ tặng một miếng đậu phụ cho thúc ấy ăn thử.
---
Thấy ta mang thịt về, Nhị Nha và Tiểu Hổ mừng rỡ nhảy cẫng lên.
Ta băm nhỏ chim cút, trộn với cháo rau dại còn lại từ sáng làm thành cháo rau dại thịt, rồi lại chia ra một cái đùi, muốn mang sang cho Thúy Hoa thẩm.
Khi cha nương qua đời, bà đã giúp đỡ bọn ta không ít, ngày thường ta bán đậu phụ không có ở nhà, bà cũng thường giúp ta trông chừng Tiểu Hổ và Nhị Nha.
Ta cẩn thận bưng bát, vừa định gõ cửa thì cửa lại từ bên trong kéo ra, Cương Tử ca cũng đang bưng bát, vẻ mặt như thể sắp ra ngoài.
Ta tò mò: "Cương Tử ca, huynh đang muốn đi đâu vậy?"
"Ai thế?" Thúy Hoa thẩm nghe thấy tiếng nói, vừa hỏi vừa đi ra cửa.
"Là Đại Nha hả, hôm nay Cương Tử ca của con săn được gà rừng về, ta đang định bảo thằng bé mang sang cho con đấy."
Ta nhìn bát thịt đầy ắp trong tay Cương Tử ca, có chút ngượng ngùng, muốn giấu bát của mình đi.
Thúy Hoa thẩm lại không cho ta cơ hội này, giật lấy ngay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Ôi, là đùi chim cút, cái này hầm canh ngon hơn cả gà rừng.
Đại Nha à, không uổng công thẩm thương con, thứ tốt như thế này mà con cũng chịu mang sang."
Ta biết Thúy Hoa thẩm sợ ta khó xử, gật đầu rồi muốn chạy, nhưng lại bị một bàn tay lớn giữ lại.
"Vội gì, thịt gà còn chưa lấy mà."
Nhận lấy thịt gà, ta tò mò hỏi: "Cương Tử ca, sao hôm nay gà này không để bán lấy tiền?"
Cương Tử ca nhìn vào trong nhà, hạ thấp giọng:
"Đại phu nói, thân thể của nương yếu quá, cần ăn nhiều thứ có chút chất béo để bồi bổ, nếu không thì…"
Ta ôm bát, lòng có chút nặng trĩu.
"Vậy… vậy thịt gà này huynh cứ giữ lại đi, để thẩm ấy ăn nhiều một chút."
Cương Tử ca vỗ vỗ đầu ta:
"Cho muội thì cầm lấy đi, trong nồi vẫn còn, không thiếu bát này của muội đâu. Mà muội đấy, hôm nay sao lại có tiền mua thịt thế?"
Ta cười hì hì, kể lại chuyện bán giày rơm một lượt.
"Thế nào, giỏi không, giờ một ngày muội kiếm được bảy văn tiền. Đợi đến Tết, ta không chỉ mua thịt, mà còn mua bột mì trắng và hoa cài tóc nữa."
Hoa cài tóc được làm từ vải lụa pha với dây đồng, có đủ loại màu sắc và kiểu dáng.
Trần nương tử của tiệm thêu ở trấn trên chính là nhờ làm thứ này mà phát đạt, những bông hoa làm ra còn đẹp hơn hoa thật.
Chỉ là một cái hoa cài tóc giá bốn mươi văn, ở thôn bọn ta, đây là thứ phải có trong sính lễ.
Hoàng hôn buông xuống, cái khô nóng ban ngày dần tan đi.
Mỗi bước mỗi xa
Ta bưng bát đi về, gần đến nhà mới thấy Cương Tử ca vẫn đứng ở cửa, không nhìn rõ vẻ mặt, không biết đang nghĩ gì.