Ta tên là Nhị Nha, con gái của Lưu Nhị ở thôn Thanh Thủy.
Năm ta mười tuổi, đại tỷ và tỷ phu đã đưa ta lên trấn học thêu thùa.
Trần nương tử, chủ tiệm thêu, có rất nhiều quy củ. Đến đây làm học đồ không chỉ phải làm không công trong ba năm, mà còn phải nộp một lượng bạc tiền học phí.
Ta không muốn đến, muốn ở nhà chăm sóc tiểu ngoại sanh.
Nhưng đại tỷ không đồng ý, tỷ ấy nói trong nhà không cần ta, còn nói ở chỗ Trần nương tử này tiền công cao, sau này học thành tài, mỗi tháng có thể nhận được hai đòng bạc.
"Nhị Nha, muội hãy học hành chăm chỉ, sau này kiếm được nhiều tiền, nếu sau này tỷ phu muội mà bắt nạt ta, ta sẽ đến nương nhờ muội."
Tỷ phu ngồi một bên quạt cho đại tỷ, đại tỷ đang mang thai, gần đây rất sợ nóng.
Ta bĩu môi, đợi tỷ phu bắt nạt tỷ á, kiếp sau đi.
---
Trần nương tử có hai người con trai.
Đại nhi tử học ở phủ thành, ta đến đây một tháng rồi cũng chưa từng gặp.
Nhị nhi tử lúc này đang đứng đối diện ta, trên mặt treo nụ cười rất đáng đánh.
Ta nhìn cuộn chỉ bị vò nát bươm trước mắt, bực mình không tả xiết.
Nhưng không còn cách nào khác, người ta là con trai của chủ nhà, ta là học đồ, không thể chọc vào, chỉ có thể tránh đi.
Thế nhưng Trần Thanh Hà cứ như thể đã nhắm vào ta.
Ta dệt vải, hắn liền giật mất con thoi.
Tấm vải đang đẹp đẽ bị tuột chỉ, chỉ có thể tháo ra dệt lại.
Ta thêu hoa, hắn ta liền đứng một bên kể chuyện cười.
Ta không muốn cười câu chuyện cười của hắn, nhịn đến nỗi thân người run bần bật.
Một thoáng không chú ý, liền đ.â.m rách ngón tay.
Khó khăn lắm mới được nghỉ một ngày về thăm đại tỷ.
Chưa kịp bước ra khỏi cửa, đã bị hắn ngáng chân ngã nhào.
Ta đang định nổi giận, một nam tử mặc áo trắng bước vào, nắm chặt ống tay áo Trần Thanh Hà.
"Mấy tháng không bị đánh nên ngứa da phải không, mau xin lỗi cô nương này đi."
Trần Thanh Hà sợ đến mức liên tục cầu xin tha thứ, lúc này ta mới biết, đây chính là đại nhi tử của Trần gia.
---
Đại lang Trần gia tên là Trần Tử An, ngày thường học ở phủ thành, hai tháng mới về một chuyến.
Không biết y đã nói gì với Trần Thanh Hà, mà tiểu tử này từ hôm đó trở đi đã ngoan ngoãn hơn nhiều.
Việc ngáng chân tất nhiên vẫn có.
Nhưng ít nhất, không dám công khai bắt nạt ta nữa.
Hạnh Nhi, học đồ cùng học chung với ta, nói rằng Trần Nhị Lang thích ta.
Ta lắc lắc đầu.
Thích một người, thì phải giống như tỷ phu đối với đại tỷ.
Hắn như vậy, tính là loại thích gì chứ.
---
Năm ta mười sáu tuổi, ta và Trần Tử An thành thân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trước ngày định thân, Trần Thanh Hà chặn ta ở cửa nhà.
Hắn hỏi rõ ràng hắn ở bên ta thời gian dài hơn, tại sao ta lại thích đại ca của hắn.
Ta suy nghĩ rất lâu, cuối cùng rất nghiêm túc nói với hắn.
Bởi vì Trần Tử An sẽ không ở trong tiệm thêu đông người, ngáng chân khiến ta ngã một cú đau điếng.
Khóe mắt Trần Thanh Hà dần đỏ hoe, cứ như thể ta đã bắt nạt hắn vậy.
Thật kỳ lạ, rõ ràng người bị bắt nạt là ta cơ mà.
---
Sau khi Trần Tử An đỗ tú tài thì không còn học nữa, nói mình không phải là người học hành, thi đỗ tú tài đã là tổ tiên hiển linh.
Nương đã giao tiệm thêu cho hai bọn ta quản lý, còn mình thì về quê dưỡng lão.
Trần Tử An ngăn tầng một của tiệm thêu thành hai nửa.
Một nửa dùng để làm ăn, nửa còn lại, mở một trường tư thục.
Tiểu Hổ cũng đến trường tư thục học vài năm, sau khi học xong Thiên Tự Văn, liền c.h.ế.t sống không chịu học nữa.
Dựa vào một thân sức mạnh của mình, đệ ấy chạy đến nha môn huyện làm bổ khoái, tiền bạc mỗi tháng đều gửi về cho đại tỷ.
Nói là tiền đệ ấy mua thịt cho ngoại sanh ăn.
---
Nhà đại tỷ làm gì thiếu gì phần thịt kia của đệ ấy.
Tuy chân cẳng của tỷ phu không tiện, nhưng săn b.ắ.n vẫn là một tay cừ khôi.
Chưa kể lợn rừng, ngay cả hổ cũng đã săn được một lần.
Hai đứa ngoại sanh, đứa nhỏ thì theo tỷ phu học nghề, đứa lớn thì ở trấn theo Trần Tử An học hành.
Trần Đại lang, bây giờ đã là tên của con trai ta rồi.
Cả ngày lẫn đêm đi theo biểu ca của thằng bé, hệt như một con ch.ó con.
Mỗi bước mỗi xa
---
Ngày con trai của đại ngoại sanh thi đỗ cử nhân, đại tỷ đã không còn gắng gượng được nữa, cố nén hơi thở cuối cùng để chờ tin tức yết bảng.
Từ khi tỷ phu mất cách đây hai năm, sức khỏe của đại tỷ đã ngày càng yếu đi.
Ta từ trên trấn dọn về nhà để bầu bạn với tỷ ấy, nhưng cuối cùng cũng vô ích.
Đại tỷ nói, đại tỷ là do đau lòng quá độ.
Cả nhà đều chạy về, vây quanh giường đại tỷ.
Đại tỷ như hồi còn nhỏ, nắm c.h.ặ.t t.a.y ta và Tiểu Hổ, miệng không ngừng mấp máy.
Ta ghé sát lại, nhưng vẫn không thể nghe rõ tỷ ấy nói gì.
Đại tôn tử được đại tỷ nuôi nấng đột nhiên như nghĩ ra điều gì, đứng dậy chạy ra ngoài.
Khi quay lại, thằng bé nhét một bọc vải vào tay đại tỷ.
Trong đôi mắt đục ngầu của đại tỷ lóe lên một tia sáng, tỷ ấy đặt bọc vải lên ngực.
Đôi tay đang nắm c.h.ặ.t t.a.y ta và Tiểu Hổ rơi xuống giường, từ từ nhắm mắt lại.