"Ngươi... Ngươi thả ta ra! Nếu không... đại nhân nhất định sẽ giết ngươi! Mau thả ta ra! Nhanh lên!"
Cô ta hét lên, nhưng trong giọng nói không giấu nổi run rẩy.
Lê Kiến Mộc cúi đầu, ánh mắt trầm ngâm.
Vương Giai không có sát nghiệp trên người. Lần đầu tiên cô ta xuất hiện trước mặt cô là vào đêm hôm đó, khi từ thôn Cây Liễu trở về.
Khi ấy, dù đã là quỷ hồn, nhưng cô ta vẫn giữ nụ cười điềm tĩnh, cũng chưa từng có ý định làm hại Hạ Thần.
Lúc đó, nghe đội trưởng Tiêu kể về quá khứ của Hạ Thần, Lê Kiến Mộc còn nghĩ rằng cô ta chính là Ninh Hiểu Ninh—một kẻ dù chết vẫn ôm chấp niệm, không dám tổn thương người mình yêu. Đối với trường hợp như vậy, Huyền Sư vốn chẳng muốn can thiệp.
Nhưng bây giờ thì khác.
Âm khí trên người Vương Giai vẫn sạch sẽ, nhưng nó lại quá nồng đậm. Chỉ cần nhìn thoáng qua, Lê Kiến Mộc cũng biết cô ta không phải quỷ tu luyện thành.
Chỉ trong vòng một tuần ngắn ngủi, cô ta đã thay đổi đến mức này—đến mức muốn giết cả Hạ Thần.
"Đại nhân..."
Lê Kiến Mộc khẽ nhếch môi, ánh mắt trầm tư.
Kẻ đứng sau chuyện này, rốt cuộc muốn gì khi bơm vào Vương Giai một lượng âm khí lớn như vậy, để cô ta đốt cháy giai đoạn mà mạnh lên?
Bên kia, Vương Giai liên tục vùng vẫy, muốn phá vỡ kết giới, nhưng bất lực.
"Hết hy vọng đi. Kết giới này đủ để chặn một lệ quỷ ngàn năm, cô có giãy giụa cũng vô ích thôi."
Vương Giai run rẩy quay đầu, lúc này mới để ý đến Phù Tang.
Vừa nhìn thấy anh ta, chân cô ta lập tức mềm nhũn.
Quỷ!
Không chỉ là quỷ, mà còn là một kẻ có khí thế mạnh hơn cả "đại nhân" kia!
Ánh mắt cô ta xoay chuyển, ngay lập tức quỳ xuống, bò đến bên chân Lê Kiến Mộc, giọng nói đầy sợ hãi:
"Xin tha cho tôi! Tôi không làm chuyện xấu, không giết người! Tôi chỉ vì quá yêu Hạ Thần mà thôi. Dựa theo quy củ của giới huyền học, nếu giết tôi, cô cũng sẽ bị dính nhân quả! Xin cô... tôi có tiền, tôi có thể đi đầu thai! Cô thả tôi đi có được không? Tôi cầu xin cô..."
Lê Kiến Mộc liếc mắt nhìn Phù Tang.
"Có vẻ cũng hiểu biết quy củ của Huyền Sư đấy." Cô thản nhiên nói, "Vậy nói xem, vị 'đại nhân' của cô rốt cuộc là ai?"
Sắc mặt Vương Giai cứng đờ, ánh mắt dao động.
Lê Kiến Mộc không kiên nhẫn nhấc tay, đầu ngón tay lóe lên một ngọn lửa màu xanh nhạt.
Ngọn lửa trông bình thường, nhưng lại khiến người ta phát run từ tận linh hồn.
Vương Giai lập tức lùi về sau, sợ hãi nhìn chằm chằm ngọn lửa trong tay Lê Kiến Mộc, cuối cùng cắn răng:
"Tôi... tôi nói! Đại nhân chính là—"
"BÙM!"
Lời còn chưa dứt, linh hồn cô ta đột nhiên nổ tung.
Âm khí cuồn cuộn tản ra, tạo thành một đợt chấn động dữ dội.
Lê Kiến Mộc theo bản năng lùi lại, nhưng còn có một người nhanh hơn cô.
Phù Tang xuất hiện ngay trước mặt, ôm lấy cô, lập tức rút lui ra sau.
Hai giây sau, anh ta mới thả cô ra.
Lê Kiến Mộc nhanh chóng quay đầu nhìn anh ta: "Anh không sao chứ?"
Phù Tang lắc đầu: "Không có gì."
Cô đánh giá anh ta một lượt, xác nhận hồn thể không tổn hại mới yên tâm.
Sau đó, cô bước tới ban công, trầm mặc nhìn ra ngoài.
Linh hồn nổ mạnh như vậy không phải chuyện nhỏ, nhưng điều khiến cô chấn động hơn là dấu vết của cấm chế trong hồn thể Vương Giai.
Loại cấm chế này...
Một khi nói ra bí mật liên quan, cấm chế sẽ phát động, khiến linh hồn bạo liệt, triệt để tiêu tán.
Theo lý thuyết, loại thuật pháp này sớm đã thất truyền.
Ngay cả vào ngàn năm trước, khi huyền học còn hưng thịnh, những kẻ dám sử dụng nó đều là những kẻ không ai dám chọc vào—hoặc là đại gian đại ác, hoặc là đại lão trong giới huyền học.
Lê Kiến Mộc từng tình cờ đọc qua một cuốn sách ghi chép loại thuật pháp này, bị giấu kín trong một góc thư viện Thanh Huyền Môn.
Không ngờ, ở thời đại huyền học suy tàn như bây giờ, nó vẫn còn tồn tại.
"Nghĩ gì thế?" Phù Tang đột nhiên hỏi.
Lê Kiến Mộc hoàn hồn, lắc đầu: "Lực sát thương của cấm chế này rất lớn, lần sau đừng chắn trước mặt tôi."
Phù Tang mỉm cười: "Không sao, chỉ là một cấm chế mà thôi."
Lê Kiến Mộc nheo mắt, nhìn anh ta thật lâu, chợt cười nhạt:
"Anh không phải chính là 'đại nhân' mà Vương Giai nói chứ?"
Nụ cười của Phù Tang hơi cứng lại: "Sao có chuyện đó được!"
Cô nhếch môi: "Vậy giải thích thế nào việc anh để cô ta gây thương tổn cho Hạ Thần?"
Khi Hạ Thần đuổi bọn họ rời đi, cô lo lắng nữ quỷ kia nhân lúc hư mà vào, đã lén thả Phù Tang ra.
Bởi vì hôm nay nhìn thấy Hạ Thần, trên người anh ta lây dính quá nhiều âm khí, cô lo lắng nữ quỷ kia sẽ đột nhiên thay đổi chủ ý làm hại Hạ Thần.
Không ngờ lo lắng của cô lại thành sự thật.
Nhưng mà tên kia thì hay rồi, cứ nhàn nhã ngồi ở ban công xem trò vui, suýt nữa thì để Hạ Thần mất mạng.
Phù Tang chột dạ sờ mũi, giọng điệu vô tội: "Lúc trước cậu ta dám mạo phạm em như vậy, anh nghĩ phải cho cậu ta chút giáo huấn."
Lê Kiến Mộc khẽ ồ một tiếng, vẻ mặt không rõ tin hay không.
"Yên tâm đi, không chết được đâu, có anh trông chừng mà. Dù em không đến thì anh cũng ra tay thôi." Phù Tang nói xong, lại bổ sung: "Hơn nữa, anh thật sự không phải 'đại nhân' mà cô ta nhắc đến."
Lê Kiến Mộc lướt qua anh ta, lạnh nhạt đáp: "Tốt nhất là thế."
Không biết Hạ Thần đã ngất đi từ khi nào.
Cô lười đỡ người ta dậy, đang định ngồi xổm xuống giúp anh ta loại bỏ âm khí, thì Phù Tang vội vã bước tới:
"Để anh, để anh."
Lê Kiến Mộc nhìn anh ta một cái, gật đầu, xoay người ra khỏi phòng.
Vừa thấy cô đi, nụ cười trên mặt Phù Tang lập tức biến mất.
Anh ta khoanh tay sau lưng, nhướng mày cười mỉa, đá vào mông Hạ Thần một cái:
"Muốn đi xem mắt à? Ồ! Lần sau còn dám chọc vào cô ấy, tôi diệt cậu luôn!"
Hạ Thần được đưa vào bệnh viện, ngoài việc hoảng sợ quá mức ra thì không có gì đáng ngại.
Thi thể của Vương Giai bị cảnh sát mang đi. Bước đầu phán đoán thời gian tử vong ít nhất cũng nửa tháng, nhưng kỳ lạ là thi thể vẫn giữ nguyên trạng thái như khi còn sống. Nguyên nhân tử vong cụ thể vẫn cần điều tra thêm.
Sau khi tìm hiểu, cảnh sát cuối cùng cũng liên lạc được với cha của Vương Giai.
Người đàn ông trung niên kia nghe tin con gái mình chết, phản ứng vô cùng lạnh nhạt, chỉ nói một câu: "Mặc kệ nó."
Khi cảnh sát hỏi thêm về tình hình, ông ta tỏ ra rất không kiên nhẫn, miễn cưỡng nói rằng nửa tháng trước ông đã ly hôn với mẹ Vương Giai, ngay ngày hôm đó dọn ra ngoài, còn vợ cũ thì ra nước ngoài giải sầu. Từ đó đến nay, trong nhà chỉ có mỗi Vương Giai.
"Ly hôn thì liên quan gì đến con cái? Con gái ruột chết rồi mà ông ta lại có phản ứng như vậy, có phải quá lạnh lùng không?" Dư phu nhân thì thầm một câu.
Dư Tiểu Ngư chần chừ một lát, rồi nhỏ giọng nói: "Bọn con cũng thấy kỳ lạ nên hỏi thêm. Kết quả, ông ta lại nói một câu—Vương Giai không phải con gái ruột của ông ta."
Căn phòng lập tức im lặng.
Dư Tiểu Ngư dừng một chút, rồi tiếp tục: "Có lẽ đây cũng chính là nguyên nhân khiến ông ta ly hôn với Vương phu nhân."
Lê Kiến Mộc lắc đầu, đứng dậy:
"Trước hết vẫn nên tập trung điều tra nguyên nhân cái chết của Vương Giai. Ngoài ra, tôi nhắc nhở một điều—thi thể cô ta được đặt trước bàn thờ, chắc chắn có tà vật quấy phá. Nếu không tìm ra thứ đó, sẽ không chỉ có một Vương Giai, mà có thể xuất hiện thêm kẻ thứ hai, thứ ba."
Sắc mặt Dư Tiểu Ngư trầm xuống, trở nên nghiêm túc hơn.
Lúc này, Hạ phu nhân từ phòng bệnh bước ra. Bà trông tiều tụy, nhưng vẻ u sầu trong mắt đã vơi đi không ít.