Đại Bát Hầu

Chương 865: Bản tính khó dời



Tê --!

Một tiếng ngựa hí, bạch long mã chợt dừng lại nhịp bước. Từng trận cát bụi thốc lên giống như gợn sóng.

Đám người Thiên Bồng từ đằng sau chạy tới cũng lũ lượt dừng chân.

Ngay trước mặt bọn họ, mấy chục tên tăng nhân xếp thành hình chữ nhất, đứng chắn ngang đường. Ai nấy đều lành lạnh nhìn bên này.

Những người kia toàn là tăng nhân bình thường, không ai thành Phật, cũng nhìn không ra tu vị gì hết. Chỉ là tăng nhân phổ thông dưới chân Linh sơn.

Song phương cứ thế giằng co.

Quyển Liêm gãi gãi đầu nói:

- Bọn họ muốn làm gì? Chẳng lẽ là Như Lai phái bọn họ tới ngăn trở chúng ta?

Thiên Bồng quay đầu nhìn chúng Phật Đà treo mình giữa thiên không đang bám sát sau người, nói:

- Hẳn không phải, muốn phái, cũng không phái bọn họ.

Huyền Trang sấp mình trên lưng ngựa sớm đã thoi thóp một hơi, chỉ biết vô lực tròn mắt nhìn phía đối diện.

Một tên tăng nhân trong đó bước lên trước một bước, quát nói:

- Trên lưng ngựa có phải Huyền Trang?

Huyền Trang há há mồm, như là muốn hồi đáp, không ngờ thân hình hơi lắc, cả người ngã vật xuống.

Hắc Hùng tinh hoảng thần, vội nhún người ôm lấy Huyền Trang.

Phía đối diện, tăng nhân cầm đầu khẽ đứng thẳng lưng, vẻ mặt cao ngạo nhìn Huyền Trang nói:

- Huyền Trang pháp sư, nghe nói ngươi là Kim Thiền tử chuyển thế. Kim Thiền tử đã từng là đại năng của Phật môn. Một đường tây hành, có phải ngươi có rất nhiều cảm ngộ? Đạo ngươi đã chứng được chưa? Đã tới dưới chân Linh sơn rồi, ngươi đừng giấu nữa. Nói cho đám vãn bối chúng ta nghe xem.

- Đúng vậy!

Một tên tăng nhân khác tiếp lời:

- Chúng ta ngày ngày ngóng trông ngươi, đợi Huyền Trang pháp sư sớm ngày đi đến, độ chúng ta thành Phật. Ngươi đừng nói mà không làm. Mọi người nói xem, đúng không?

Vừa nghe đến đó, chúng tăng tại trường lập tức cười ồ lên.

Thấy thế, đám người Thiên Bồng không khỏi súc mày.

Huyền Trang từ từ mở to hai mắt, vươn tay đỡ lấy Hắc Hùng tinh, gian nan đứng dậy. Máu tươi thấm ra từ trong miệng vẫn đang chậm rãi nhỏ giọt, vung vẫy lên tăng bào.

- Bần tăng muốn mời Huyền Trang pháp sư nói về cảm ngộ đối với cái chết của quốc vương Cầu Pháp quốc, mọi người cảm thấy thế nào?

- Đúng đúng đúng, bần tăng cũng muốn nghe thử.

- Ai! Cầu Pháp quốc thì có gì hay? Điều bần tăng muốn nghe là cảm tưởng của Huyền Trang pháp sư về Phụng Tiên quận.

- Cái đó thì có đáng là gì? Pháp sư đây tự tay thả ra Tôn Ngộ Không hủy hoại thiên địa hơn sáu trăm năm trước mới đáng nhắc tới! Đừng quên, tam giới bây giờ cũng đang bên bờ sụp đổ.

- Đúng đúng đúng, nói cái đó, nói cái đó! Hay cho phổ độ chúng sinh, phổ độ thành thế này, đúng là cao! Cao thật!

Chúng tăng giơ lên ngón cái với Huyền Trang. Ý châm chọc đã rõ ràng đến không thể rõ ràng hơn.

Chỉ thấy hai hàng lông mày Huyền Trang khẽ run run, một búng máu tươi tràn ra từ khóe miệng.

Sắc mặt Hắc Hùng tinh hơi biến, xốc lên Hắc Anh thương muốn xông lên, lại bị Huyền Trang dùng chút khí lực còn thừa kéo lại.

- Sư phó! Loại ăn nói lung tung như thế, ngài còn dung bọn họ?

Hắc Hùng tinh nhịn không được gầm nói.

Huyền Trang chậm rãi lắc đầu, nói:

- Miệng mọc trên thân họ, muốn nói thế nào, là tự do của họ. Huống hồ... Bọn họ tịnh không nói sai.

Nghe vậy, Hắc Hùng tinh cả giận không thôi. Ngược lại đám tăng nhân kia bị câu này của Huyền Trang làm cho á khẩu. Nhất thời không biết nên nói gì mới phải. Ai nấy quay sang ngơ ngác nhìn nhau.

*****

Trên đài sen, Như Lai lẳng lặng mà ngồi, hai mắt cúi thấp.

*****

Thời này khắc này, chiến đấu giữa Nữ Oa và Lục Nhĩ Mi Hầu vẫn đang tiếp tục.

Thiểm điện trong thiên không vẫn đang nhảy động, chính giữa lốc xoáy là hư không sâu không thấy đáy, giống như một huyết bồn đang từ từ mở rộng.

Một cột nước biển xung thiên mà lên, nháy mắt hóa thành sóng thần điên cuồng cuốn qua bốn phía.

Trông thấy sóng thần kinh thiên động địa kia, Thanh Tâm không khỏi ngây người. Nghiêng mặt sang, nàng trông thấy Dương Thiền dẫn theo một đám yêu tướng đứng ở nơi không xa.

Nhàn nhạt nhìn Thanh Tâm một cái, Dương Thiền lãnh mạc nói:

- Ngươi cũng tới rồi? Nhìn thì không sao, nhưng chớ làm ra việc gì dại dột.

- Ừ!

Thanh Tâm lặng lẽ gật đầu, dựa gần tới chỗ bọn họ.

Từng đạo thiểm điện rơi xuống từ thiên không, nệntrên mặt biển, hơi khí nổ tung cuốn theo hoa sóng điên cuồng lăn lộn.

Sâu dưới đáy biển, Nữ Oa cùng Lục Nhĩ Mi Hầu vẫn đang triền đấu.

Kim Cô bổng khuấy động khiến cho nước biển bốn phía như từng thanh thứ đao, xé nát hết thảy mọi thứ tiếp xúc. Chỉ riêng khối phỉ thúy kia vẫn được bảo hộ an toàn.

- Rốt cục vì sao ngươi phải giúp hắn? Vì cái gì!

Lục Nhĩ Mi Hầu điên cuồng gầm gào, nhưng mà, Nữ Oa tịnh không trả lời.

Chỉ thấy nàng vươn tay chỉ tới, một đạo lỗ hổng bị phá tung. Xuyên thẳng từ đáy biển lên mặt biển.

Khắc sau, không đợi Lục Nhĩ Mi Hầu kịp có phản ứng, mấy chục phân thân Nữ Oa đã bảo hộ khối phỉ thúy xông ra mặt biển, gào thét lao về phía đông.

Ngoài ý liệu chính là, thẳng đến khi Nữ Oa chạy xa cả trăm dặm, Lục Nhĩ Mi Hầu vẫn không đuổi theo.

Tức thì, chúng nhân ngây dại. Đánh kịch liệt đến bước này rồi, sao đột nhiên lại ngừng?

*****

Trên Lăng Tiêu bảo điện, Ngọc đế vươn dài cổ chăm chú coi chừng gương đồng. Tiên gia bốn phía đều rụt cổ lại.

*****

Đâu Suất Cung, Tam Thanh chợt ngồi thẳng lên, trầm mặc.

*****

Thiên kiếp trong thiên không tách ra thành hai đóa, một đóa đuổi theo Nữ Oa mà đi, một đóa khác ở nguyên chỗ cũ.

Không chút nghi vấn, Lục Nhĩ Mi Hầu vẫn đang ở đây, hắn tịnh không rời đi. Bởi vì thiên kiếp còn ở đây, cảm giác của thiên kiếp thì không sai được.

Nhưng mà, vì sao hắn không đuổi theo?

Dương Thiền không khỏi súc mày.

*****

Biển sâu, trong sóng nước, Lục Nhĩ Mi Hầu nắm chặt Kim Cô bổng lặng lẽ trôi nổi, tựa hồ đang trầm tư điều gì.

Hồi lâu, hắn chậm rãi bật cười.

- Hiểu rồi... Hắc hắc, nàng làm thế là vì Huyền Trang. Vì Huyền Trang, muốn dẫn ta đi? Bằng không, sao có thể liều mình đưa tới thiên kiếp? A ha ha ha, mục đích của nàng là tây hành, ta hiểu rồi, hiểu rồi!

Cắn răng, Lục Nhĩ Mi Hầu khẽ thán nói:

- Nếu ta tất phải chết, cũng tuyệt sẽ không để ngươi được như ý!

*****

Chỉ nghe “quang”, một tiếng nổ vang, trên mặt biển nổ tung bọt nước cự đại. Lục Nhĩ Mi Hầu hóa thành một đạo kim quang xung thiên lao vút về hướng tây bắc. Lúc sát vai qua Thanh Tâm, hắn nhàn nhạt nhìn nàng một cái, lại không hề dừng lại dù chỉ một giây.

Nháy mắt, thân ảnh kia đã tan biến ở phía cuối chân trời.

*****

- Hỏng.

Trong phế khu Nữ Oa thần điện, Tu Bồ Đề ngước đầu nhìn về phía chân trời.

*****

- Bản cung biết rồi.

Giữa trời cao, phân thân Nữ Oa tấn tốc tụ lại. Mang theo phỉ thúy, nàng thay đổi phương hướng lao tới Tây Ngưu Hạ Châu, nơi Huyền Trang đang đứng.

*****

Bình nguyên trống trải.

Lục Nhĩ Mi Hầu gồng toàn lực điên cuồng lướt trên mặt đất. Sau lưng là thiên kiếp bám theo sát gót, từng đạo thiểm điện buông rơi, hủy diệt hết thảy mọi thứ trên đường hắn đi.

Kim cô nơi đỉnh đầu bắt đầu từ từ siết lại.

Kịch đau truyền đến, Lục Nhĩ Mi Hầu há hốc mồm nhe ra răng nanh, không ngừng gầm gào. Nhưng mà, chỉ thế mà thôi. Hắn tịnh không hề thay đổi ý định.

*****

- Hắn muốn... Giết Huyền Trang?

Linh Cát Phật ngập ngừng hỏi.

- Đúng vậy!

Địa Tạng vương hít một hơi thật sâu, khẽ thở dài:

- Chí ít, là động tâm tư. Bằng không, kim cô trên đỉnh đầu sẽ không siết chặt.

- Cắn răng chịu đựng kim cô cắn trả cũng phải giết cho được Huyền Trang?

Linh Cát không khỏi cười hừ một tiếng.

Chính Pháp Minh Như Lai hai tay hợp mười, nhàn nhạt thán nói:

- Bản tính khó dời a.

*****

- Huyền Trang pháp sư, bần tăng tu Phật ba mươi năm, song vẫn chưa thành. Hôm nay đứng ở chỗ này, chờ đợi ngươi độ.

- Huyền Trang pháp sư, cả bần tăng nữa. Hắc hắc hắc, bần tăng chỉ mới tu mười năm, nhưng tu Phật thực sự quá khó. Nghe nói ngươi có thể độ, thế là sơm sớm đứng đây chờ ngươi. Ngươi, ngàn vạn đừng khiến chúng ta thất vọng.

Huyền Trang lại phun ra một búng máu tươi.

- Các ngươi ngậm mồm hết cho ta!

Hắc Hùng tinh giãy thoát khỏi tay Huyền Trang, bước lên trước, khua múa Hắc Anh thương chuẩn bị chém giết đám tăng nhân kia. Sợ đến đám tăng nhân vội vàng ôm đầu lủi chạy như chuột.

Tình cảnh này, Thiên Bồng đành phải vội vàng chạy tới chế trụ hắn lại.

- Thả ta ra! Ta muốn mổ chúng!

- Không thể giết! Giết là hỏng! Chúng ta phổ độ, không phải sát sinh!

Giữa lúc tranh chấp, đột nhiên một tiếng cự vang kinh thiên truyền đến. Có thứ gì đó từ trong thiên không trùng trùng nện xuống cách chỗ này trăm trượng, cuộn lên từng trận cát bụi.

Thoáng chốc, chúng nhân an tĩnh lại, ngơ ngác nhìn điểm rơi kia.

Cát bụi từ từ tiêu tán.

Chỉ thấy Lục Nhĩ Mi Hầu một tay nắm Kim Cô bổng, một tay ôm đầu, run lên lẩy bẩy.

Tròng mắt đỏ hồng nhìn chằm chằm Huyền Trang.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com