Tuy lũ yêu mới cùng chư Phật đánh qua một trận, nhưng đấy dù sao cũng là trong tình thế có mặt hầu tử tại trường. Hơn nữa, khi đó chư Phật tịnh không thật tâm ứng chiến. Chứ giờ mà đánh lên... Nói thật, hơi huyền. Lúc này nghe được lời lẽ cường ngạnh từ miệng Phật Đà kia, chúng yêu tại trường không khỏi ngẩn ngơ.
Khóe mắt Ngưu Ma Vương giật giật. Hắn vội quay đầu trông hướng Lữ Lục Quải. Ngay sau đó, hai người cùng đồng thời nhìn sang Thiên Bồng.
Thời khắc này, kỳ thực kẻ đáng tin nhất, đáng ỷ trọng nhất trong trọn cả đội ngũ, chỉ có Thiên Bồng.
Lúc này, ba người Thiên Bồng, Quyển Liêm, Tiểu Bạch Long đang kết bạn lẳng lặng đứng ở nơi xa, trường cảnh hệt như đây là hai nhóm hoàn toàn khác biệt.
Nhất thời, tất cả ánh mắt tụ lại trên thân Thiên Bồng, toàn yêu yêu quái đều chờ đợi Thiên Bồng lên tiếng.
Ngay cả chúng Phật Đà cũng đồng loạt nhìn sang Thiên Bồng bên này.
Hơi hơi do dự thoáng chốc, Thiên Bồng bước lên trước một bước, chắp tay nói với Phật Đà kia:
- Mục đích của bọn họ đã rất rõ ràng, chỉ là bảo hộ mà thôi. Hoặc nói trắng ra, thì là giám thị. Chúng ta cũng không nhất thiết phải triệt, cùng lắm... là theo xa xa đằng sau. Nếu hầu tử trở về, muốn cướp, vậy cứ ùa lên theo hắn được. Lúc này gây chuyện, thực sự không phải ý hay .
- Thật đánh lên, ngươi ta không việc gì, nhưng các huynh đệ tử thương thì tính thế nào? Ta cảm thấy Thiên Bồng Nguyên Soái nói đúng, giờ căn bản không nhất thiết phải tranh. Nếu Đại Thánh gia có biết, nhất định cũng sẽ hiểu cho ta. Dù sao cứ thế mà làm, ngươi muốn dẫn nhân mã mình lên thì cứ việc, lão Ngưu ta đứng ngay nơi xa xem kịch hay! Sau này có muốn báo cáo gì với Đại Thánh gia thì tùy ngươi!
Nói xong, không quản Lữ Lục Quải hồi đáp, Ngưu Ma Vương xoay người khoát tay, lập tức lui tới nơi xa.
Đám thủ hạ thấy thế cũng vội vàng đi theo. Lập tức, chúng yêu vốn vây chi chít quanh thân Huyền Trang chợt thiếu đi phân nửa.
Nhìn cảnh này, Lữ Lục Quải có thể nói là giận tím gan, hận đến nghiến răng nghiến lợi, lại cũng hết cách.
Hắn không muốn triệt, nhưng không triệt thì làm được gì?
Thấy Lữ Lục Quải đã có vẻ cưỡi hổ khó xuống, Thiên Bồng đành vươn tay vỗ vỗ vai hắn, nói:
- Nghe ta một lần, phán đoán của ta chắc sẽ không sai đâu.
Cắn răng do dự hồi lâu, cuối cùng Lữ Lục Quải mới ấp a ấp úng đáp nói:
- Nếu xảy ra chuyện, việc này lão thần tất định bẩm báo như thực cho Đại Thánh gia.
Không chỉ Phật Đà, ngay cả Huyền Trang cũng ngây dại.
Nơi xa, Lữ Lục Quải không khỏi sách sách thở dài, nói:
- Hắc Mao này đúng là diệu thật. Không ngờ lại nghĩ ra cách ấy... Chỉ cần bái nhập môn hạ Huyền Trang pháp sư, liền cũng tính là đệ tử Phật môn. Như thế, đám Phật Đà kia liền không còn lý do để ngăn trở. Diệu, diệu thật, Hắc Hùng tinh này, nên trọng dụng!
- Đệ tử tin tưởng Huyền trang pháp sư có thể một mình đi xong, đệ tử theo ngài là thật tâm! Đệ tử thật lòng hướng Phật, mong Huyền Trang pháp sư nhận làm đồ đệ! Vô luận Huyền Trang pháp sư có thể chứng đạo hay không, đệ tử đều hi vọng có thể cùng theo một đường!
Hắc Hùng tinh bái sư... Đây là lần thứ mấy?
Lúc mới gặp một lần, khi đó, hắn muốn tìm cớ lưu lại bên người hầu tử. Huyền Trang cự tuyệt.
Một lần ở Cầu Pháp quốc, khi đó, nhìn ra được hắn đã thật tâm hướng Phật. Đáng tiếc, Huyền Trang còn chưa chứng được đạo. Đành phải cự tuyệt.
Bây giờ đã là lần thứ ba. Nghe được lời ấy, Huyền Trang lập tức hiểu ra, hắn một mực chưa quên chuyện bái sư.
Nghĩ tới đó, Huyền Trang không khỏi cười khổ.
Trong đội ngũ tây hành, hầu tử là vì cựu oán cùng Như Lai, Thiên Bồng là vì lời hứa của hầu tử, Quyển Liêm là vì cùng theo Thiên Bồng, Tiểu Bạch Long là vì bị hầu tử bức bách... Còn lũ yêu kia, kỳ thực đều là bởi nghe lệnh hầu tử.
Trong trọn cả đội ngũ, trừ bản thân Huyền Trang, kẻ thực sự không có mục đích khác, thật lòng hi vọng chứng đạo thành công, có lẽ chỉ có Hắc Hùng tinh hàm hậu trước mắt này.
Ngẩng đầu lên, Hắc Hùng tinh dùng ánh mắt khẩn thiết ngước nhìn Huyền Trang, nhẹ giọng nói:
- Huyền Trang pháp sư, ngài thu ta đi! Hắc Mao thật lòng hướng Phật, không có mục đích khác!
Nói xong, lại trùng trùng gõ vái.
Thoáng đứng thẳng người lên, Huyền Trang liếc nhìn đám Phật Đà hai bên một cái, thấy bọn họ đều không có biểu thị gì, hơi hơi do dự một lúc liền lần nữa vươn tay đỡ lấy Hắc Hùng tinh.
- Bần tăng có thể nhận thí chủ làm đồ đệ, nhưng bần tăng... Tịnh không có gì để dạy ngươi.
- Sư phó vì thương sinh mà một mình tây hành, không đếm xỉa gì tới sinh tử, khí khái như thế, mấy người trong tam giới có thể bì kịp? Riêng điểm này, đệ tử không uổng kêu ngài một tiếng sư phó! Chỉ cần có thể làm bạn sư phó hoàn toàn chặng đường mười vạn tám ngàn dặm, dù chết, đệ tử cũng không tiếc!
Nghe vậy, Huyền Trang cười cười an vui.
Đứng lên từ trên đất, Hắc Hùng tinh vội vươn tay lấy xuống hành lý Huyền Trang vác trên vai, cõng lên lưng mình.
Thái độ ân cần đó khiến Huyền Trang có phần không quen. Lại cũng không cự tuyệt.
Đợi hết thảy chuẩn bị thỏa đáng, dưới ánh nhìn đăm đăm của chúng Phật Đà, hai người chậm rãi lên đường.
Dưới trời chiều, một hòa thượng, dẫn theo một con Hắc Hùng tinh thân cao gấp đôi từng bước đi tới Linh sơn. Ai có thể ngờ rằng chặng cuối tây hành của Huyền Trang lại thành thế này?
Nơi xa, Lữ Lục Quải khẽ nhíu mày nói:
- Sao ta không sớm nhìn ra Hắc Hùng tinh này lại biết diễn như vậy? Lời kia nói ra, thiếu chút chính ta cũng tin.
- Sao ngươi biết hắn nói là giả?
Thiên Bồng thuận miệng hỏi.
Lữ Lục Quải có phần sá dị:
- Hắn nói là thật?
- Thật đấy.
Thiên Bồng gật gật đầu:
- Người khác thì ta không biết, nhưng lời hắn nói vừa nãy, tuyệt đối là thật.
*****
Thời này khắc này, kịch chiến ở Địa phủ vẫn đang tiếp diễn.
Một đạo kim quang từ trời giáng xuống, trùng trùng nện xuống quần kiến trúc Địa phủ, cuộn lên cát bụi rợp trời.
Đám quỷ sai và u hồn bị hù cho cuống cuồng bôn tẩu, chạy dạt ra tứ tán.
Trong thiên không, thân ảnh Lục Nhĩ Mi Hầu khẽ khàng lơ lửng.
Đợi cát bụi tán đi, chỉ thấy trọn cả thành bang như thể bị một cây chổi quét cự đại cường hành lau đi hết thảy.
Trên chồng ngói vụn, hầu tử chống Thiết Can binh run rẩy đứng lên, ngẩng đầu ngước nhìn Lục Nhĩ Mi Hầu.
Thời này khắc này, trên người hắn cơ hồ đã không thấy được da thịt. Máu tươi đầm đìa lẫn với cát bụi Địa phủ, nhuộm thành màu đỏ đen cực đáng sợ.
Nơi xa, Tần Nghiễm Vương giận trừng quỷ sai truyền lời trở về, hoảng loạn hỏi:
- Địa Tàng tôn giả không quản chúng ta?
Quỷ sai kia không dám đáp, chỉ biết lắc lắc đầu, rồi lại cúi đầu.